10.
Đúng , tuy là tiểu sư muội đã không còn trang điểm phong cách khi xưa, giờ đây nàng mặc quần áo hở hang, trang điểm sắc cạnh ngoan độc, nữ nhân rất hiểu nữ nhân.
Ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.
Ta kinh ngạc muốn rớt cằm: “Nàng là gian tế sao? Sư phụ người có biết nàng là gian tế của Ma tộc không?”
Sư phụ người bị mù mặt, quả thực còn mù mịt hơn cả ta,. kinh ngạc.
“Không phải đâu, hình dáng không có giống.”
Người còn một hồi, sau đó kết luận: “Không phải cùng một người.”
Ta: “…”
Nam nhân cũng thật là vô dụng.
Tiểu sư muội so với ta càng không biết gì.
Nàng đến đây gian tế mười năm, hao hết khí lực để lung lạc tâm , nhằm ly gián.
Vốn tưởng rằng sư phụ cũng thích nàng một chút, không ngờ vừa mới sửa phong cách trang điểm ăn mặc thì không nhận ra nàng nữa.
Nàng tức điên, càng tức giận nàng là người duy nhất nghiêm túc với sự nghiệp gian tế của mình.
Ngay cả đồng nghiệp cùng trận doanh cũng phản bội nàng, không muốn quay về Ma tộc.
Ngược lại, còn nàng bị thương, đuổi nàng đi thật xa.
Ta càng khó hiểu, cái gì, Đại sư huynh cũng là Ma tộc?
Gian tế quá nhiều!
Đại sư huynh thật thà thành khẩn , hắn có huyết thống Ma tộc.
“Năm đó ta phụ trách ở thanh lâu thu thập báo, muội đáng thương nên muốn thả muội đi, ai ngờ ngươi lại để ý đến ơn cứu mạng như , lại mang ta đi cùng.”
Lần này đi, hắn nhận thức một mảnh trời hoàn toàn khác.
Hắn ở trong tông môn vui vẻ học tập, còn rất nhiều người sư phụ huynh đệ thương giúp đỡ, lại có người mình thích.
Hưởng qua ngọt ngào, ai còn muốn quay trở lại khổ sở quân cờ nữa.
Tiểu sư muội tức chết mất, bị ta đánh một chưởng nằm sấp xuống đất.
Nàng mới mắng to, các ngươi là một đám não đương.
Ta thừa nhận, có thể đương thật sự rất tốt.
Giấc mộng của ta chỉ là vợ của sư phụ mà thôi.
Đám dư nghiệt ma tộc này rất nhanh bị chúng ta xử lý.
Ta tính toán nghĩ cách với Đại sư huynh chuyện hòa ly
Hắn , rút ra một tờ giấy
Hắn thành toàn cho chúng ta, tự tay viết thư hòa ly
“Sư muội, từ nay về sau hai người từ biệt, chúng ta đều vui vẻ”
Hắn ta.
“Kỳ thật, ta có rất nhiều biện pháp để muội và sư phụ rạn nứt, ta lại phát hiện chính mình không , ta tuy không phải là một quân cờ đủ tư cách, lại vẫn đủ tư cách sư huynh của muội, đúng không?”
Những điều ta muốn, hắn đều cho ta.
12.
Ta , đây là hy vọng cuối cùng của ta, mong hắn hạnh phúc.
Trên đường trở về, hốc mắt của ta đỏ lên, sư phụ hơi ghen, người : “Hắn đối với con thật sự rất tốt.”
Ta thở dài vâng.
“Trước kia khi lén sư phụ tắm rửa, sư huynh đã phát minh ra một cái thang có thể cho dài ra, ngắn lại, huynh ấy thật sự rất tốt!”
Sư phụ hờn dỗi nửa ngày trời
Người cùng thần ma đã dung hợp khá ổn định, sẽ không xuất hiện những huống tính thay đổi quá nhiều như trước.
Nhưng tính vẫn phóng túng hơn trước nhiều, sẽ không kìm nén nữa.
Ta càng khen đại dư huynh nhiều hơn, người yên lặng tự hỏi một hồi, ngẩng đầu lên hỏi: “Tắm rửa thì có gì mà xem?”
Cái này có nhiều thứ để xem lắm!
Ta : “Sư phụ có từng nghe một câu thành ngữ “ mơ giải khát” không?”
Không sờ , thôi cũng đỡ thèm.
Khoanh tay đi vài bước, sư phụ mặt không thay đổi chút nào, quay đầu lại .
“Tối nay giờ Tuất, ta ở tẩm cung tắm rửa thay quần áo,”
[…]
“Nàng có thể quang minh chính đại mà đến, sẽ không bị đánh, vi sư bảo đảm!”
[Hết truyện]
Bạn thấy sao?