8.
Có sự trợ giúp của Ma Thần cũng phải trả giá
Trong vực sâu chúng ta đã giao ước, ta dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy ba nguyện vọng.
Nguyện vọng thứ nhất là ra khỏi vực sâu
Nguyện vọng thứ hai là trở nên cường đại.
Cho nên ta ở trên chiến trường mọi việc đều thuận lợi, cứ đánh là thắng.
Mà nguyện vọng thứ ba, là cho sư phụ thương ta.
Hiện tại Ma Thần đã thỏa mãn tất cả nguyện vọng của ta, hắn sẽ lấy đi thọ mệnh của ta.
Nhưng ta sợ Đại sư huynh khổ sở, nên không cho hắn điều đó.
Hắn đã ta cứ nghe theo an bài của hắn, ý cũng không giấu .
Đến ngày đại điển kế vị chức chưởng môn của sư huynh, sư phụ quay trở lại.
Mọi người khóc vì quá vui mừng.
Chỉ có ta và sư huynh vẻ mặt ngạc nhiên không thôi.
A!
Ta rõ ràng là tận mắt thấy hắn ngừng thở rồi!
Sư phụ giống như là bình thường, chỉ mình tu luyện xuất hiện sự cố.
Tóc của hắn buộc rất cẩn thận, không có vẻ gì là bị thương tí nào.
Còn quay đầu lại với ta.
“Hạ Lệ, đồ đệ ngoan của ta, thấy vi sư quay về sao lại không vui?”
Ta run rẩy, không, đây không phải là sư phụ.
Sư phụ sẽ không chuyện ngả ngớn như thế.
Trên người hắn rõ ràng là hơi thở của Ma Thần.
Ta cùng Ma Thần ở trong vực sâu ba năm đối mặt ngày đêm, đối phương chuyện như thế nào, tính nết ra sao, ta đều rõ ràng.
Lúc chỉ còn hai chúng ta, Ma Thần mới đắc ý dào dạt thật.
“Ta có thể trở lại cơ thể này, còn phải dựa nhiều vào ngươi. A, nếu không, chỉ cần dựa vào ý chí và sự cẩn thận của sư phụ ngươi, ta nửa phần khả năng cũng không có.”
Hóa ra, Ma Thần chính là một nhân cách khác của sư phụ.
Sư phụ sinh ra đã xuất hiện hai nhân cách trái ngược, cực chính, cực tà (11)
Thái sư phụ chỉ còn cách phong ấn cực tà.
Không nghĩ tới thời gian trôi qua, tà niệm trong vực sâu lại sinh ra ý thức.
Ma Thần lợi dụng ta sư phụ thương nặng, thừa dịp người gần chết mới ra tay chiếm lĩnh thân thể.
“Đồ lừa đảo.” Ta rút kiếm để trên cổ hắn, tay không ngừng phát run. “Vậy sư phụ đâu rồi?”
“Tự nhiên là đã tan biến, hahaa”
Hắn dùng khuôn mặt của sư phụ, ra biểu cảm khoa trương.
“Có đau lòng không? Vậy cho ngươi một chuyện vui, ba lời thề kia là giả, ngươi sẽ không chết, tai họa lưu lại ngàn ngăm!”
Bên tai ta ong ong, không phải bởi vì có thể sống tiếp
“Ngươi… cái gì?”
“Ta với sư phụ ngươi là hai cá thể khác nhau, ta sao có thể quyết định hắn thích ai, không thích ai?”
Thần ma nếu hắn có khả năng lớn như , gì phải phí công lợi dụng ta gì.
Ta không .
Thật lâu sau, ta cũng không biết bản thân mình tìm đâu ra sức lực.
“Ý của ngươi là, ta có thể đi ra ngoài, sư phụ thích ta, đều là…”
Thần ma ta mỉa mai: “Đều là bởi vì hắn, hắn tự mình thích, đúng là đồ ngốc.”
Từ đầu đến cuối, đều là người thích ta.
Không phải vì lời thề.
Chân tay ta nặng nề, mũi kiếm run rẩy không ngừng, thần ma khinh thường lấy ngón tay bắn ra, kiếm đã bị rơi xuống đất.
Ma Thần : “Những cái khác ta bất lực, sửa một chút trí nhớ của ngươi vẫn rất đơn giản.”
Vì để ta báo thù, hắn bóp méo trí nhớ của ta.
Sư phụ tìm mẹ ta không phải vì để đoạt lại bảo châu.
Mà là muốn cho nàng người cũng không giận, nàng không cần phải đem con đi trốn tránh khắp nơi nữa.
Nhưng mà mẹ ta lúc đó dầu đã cạn, đèn đã tất, nàng chủ lấy bảo châu trong ngực lấy ra.
Nàng như là vì cho rằng sư phụ thiện tâm, phó thác ta cho người.
Yêu cầu của người sắp chết, sư phụ cũng không thể từ chối.
Người chính là người tốt, chỉ là miệng cứng tim mềm.
Cho nên người tìm đến phố thanh lâu, cứu ta, còn dốc lọc chiếu cố ta, hy vọng ta lớn lên thành tài.
Ta phụ kỳ vọng của sư phụ, một đồ đệ xấu xa hoại không có lương tâm.
Ta người ta nhất, cũng là người ta nhất.
_______
(11) Chỗ này có thể hiểu là một nhân cách thì hoàn toàn nhân hậu thiện lương đoan chính (cực chính), còn nhân vật kia lại vô cùng tà ác xấu xa (cực tà)
Bạn thấy sao?