1.
Ta là một nữ nhân rất độc ác.
Thật ra cũng không phải ngay từ đầu ta đã độc ác như .
Ai bảo sư phụ đối với ai cũng tốt, chỉ đối với riêng ta lại có thái độ lạnh lùng.
Có thể là tại vì ta đã từng trộm người tắm rửa, lại còn hạ ba mươi sáu loại dược điều chế khác nhau, sư phụ không cả thèm liếc mắt ta một cái.
Người càng như , ta càng vặn vẹo.
Hơn nữa, Tiểu sư muội mà người coi trọng lại là một đóa bạch liên hoa (1), giỏi nhất là giả vờ.
Ta bị bệnh, nàng cũng sẽ bị bệnh, sư phụ lại thức trắng đêm chăm sóc nàng.
Ta vất vả tìm tiên thảo, nàng lại thừa dịp hành hiệp trượng nghĩa cứu một đứa trẻ
Kết quả thất bại, lại nguy đến tính mạng bản thân, sư phụ lại lấy tiên thảo của ta luyện thành đan dược cứu nàng.
Sau khi sư muội bị bệnh nặng mới khỏi tăng năm mươi năm công lực, còn già mồm láo.
“Tiên thảo của Hạ sư tỷ dược tính quá mạnh mẽ, thiếu chút nữa muội không qua khỏi, cũng may mà sư phụ vẫn luôn không từ bỏ ta.”
Haha, thật trà xanh, nắm tay của ta ngứa ngáy lắm rồi.
Kết quả của sự ngứa ngáy này chính là, ta đã đánh gãy ba cái xương sườn của tiểu sư muội, bị sư phụ nhốt vào vực sâu, diện bích tư quá (2)
Người gắn cho ta tội danh là: Bắt nạt đồng môn.
Trong chớp mắt, lòng ta còn nguội lạnh hơn cơm nguội vài phần.
Khi vừa mới tiến vào vực sâu, ta vô cùng khó thích nghi, mỗi ngày đều mong chờ sư phụ hết giận thả ta ra ngoài.
Chờ mãi chờ mãi không chờ sư phụ, lại đợi tin ma tộc đến quấy nhiễu.
Trong trạng hỗn loạn này, khi không có bia đỡ đạn vật hy sinh, sư phụ mới nhớ đến ta.
Ta, bởi vì hàng năm diệt trừ địch, đã luyện một thân pháp thuật siêu phàm, khiến người khác phải lên.
Vì thế, ta đặc xá.
Haha, thật đúng là vật đổi sao dời, thời tới cản không kịp mà.
2.
Ngày ta ra khỏi vực sâu, sư phụ tự mình tới đón.
Người mặc một chiếc áo bào trắng không nhiễm bụi trần, đoan trang tao nhã thanh chính, cả người giống như tuyết đầu mùa thanh tịnh.
Bảo sao năm đó ta nhất kiến chung với hắn.
Hồi ấy, khi mẹ ta vừa mất, ta không một xu dính túi lưu lạc trên đường, bị tú bà bắt vào thanh lâu.
Bọn họ ép ta phải tiếp khách, không chịu sẽ bị đánh.
Khi ta chạy trốn trên đường bị đánh như chó, thì sư phụ xuất hiện.
Người đã cứu ta, còn thu ta đồ đệ, đem ta về tông môn.
Ta thề phải lấy oán trả ơn, gả cho người!
Hiện giờ, sư phụ rũ mắt ta: “Hạ Lệ, bây giờ con đã biết lỗi chưa?”
Ta chảy nước miếng.
Nuốt câu “Ba năm không gặp sư phụ càng ngày càng đẹp, đồ nhi lại càng thích, càng thích” sửa thành “Biết lỗi rồi, biết lỗi rồi”
“Đồ nhi hiện giờ tâm như ni , thân như thái giám, cho dù sư phụ có cởi hết quần áo đứng trước mặt, con cũng bình tĩnh như không.”
“……”
“Nếu sư phụ không tin, có thể thử luôn bây giờ?”
Ta người với vẻ mặt chân thành.
Trước kia ta liếc mắt đưa với người, người sẽ ta mười hai giờ vào ngọn nến, khiến cho ta tí nữa thì thành mắt gà chọi.
Ta tự tiến cử mình gối đầu, người liền ta quỳ từ đường, đầu gối thiếu chút nữa bị hỏng mất.
Khi Tiểu sư muội chưa nhập môn, sư phụ cũng đã từng thương ta
Người dạy ta biết đọc biết viết, dạy ta lễ nghi, còn nắm tay ta cầm bút vẽ theo bảng chữ mẫu.
Kiếm ta đeo là người tự mình tìm tài liệu để đúc.
Sau đó ta nổi lên sắc tâm, (3) lén người tắm rửa, viết thư ngốc nghếch cho người, người cũng không nghiêm.
Nhưng kể từ khi sư muội đến đây, tất cả đều thay đổi.
Ta bị bệnh, nàng cũng bị bệnh, sư phụ sẽ cả đêm chăm sóc nàng
Ta cố gắng tu luyện đánh quái, nàng chỉ cần nhõng nhẽo nũng là có thể thấy khuôn mặt tươi của sư phụ.
Hiện giờ ngóc đầu trở lại, ta thay đổi chiến lược
Không lảm nhảm linh tinh nữa.
Tiểu sư muội sắp ngã, ta đã lăn ra nằm thẳng cẳng.
Tiểu sư muội nếu ta bắt nạt người khác, ta lập tức rơi nước mắt, gào khóc còn lớn hơn nàng.
Đại sư huynh vui mừng vì ta đã lớn rồi.
Sư phụ thích người đứng đắn, ta liền dùng đầu ta để hiến kết bắt ma tộc.
Tiểu sư muội cũng tham chiến, kỹ năng của nàng toàn bộ đều nằm ở chỗ sao cho xinh đẹp như hoa, bị thương chỉ biết khóc.
Ta giả mù sa mưa (4) nhận lỗi.
“Đều do đồ nhi sơ ý, khi quyết chiến không thấy Tiểu sư muội đang cứu con chó hoang, lần sau nhất định sẽ cố ý chiếu cố đồng môn.”
Đoạt tiên cơ rồi, xem ngươi phải sao bây giờ.
Tiểu sư muội yếu đuối : “Cái này… cũng không phải là đều tại Hạ sư tỉ, con chỉ là thấy con chó nhỏ quá đáng thương, trong lòng không đành…”
“Vạn vật ngang hàng, cứu cũng là đúng.” Ta lại vô tội hỏi nàng, “Con chó nhỏ đáng thương, hiện giờ không biết nó đang ở đâu?”
“Cái này… chiến trường rất loạn, có lẽ nó chạy mất rồi.”
Tiểu sư muội thích không phân biệt thời điểm việc tốt, cũng không tốt, hoặc là thường ra hậu quả không tốt.
Ta chỉ biết là sẽ như thế, đứng dậy theo ra ngoài ôm một con chó nhỏ màu sắc lem nhem.
“Nó bị gãy chân, ta lại tìm thấy nó rồi, lần sau tiểu sư muội nên cẩn thận một chút.”
Sư phụ này của ta mặt lạnh tim nóng (5), khó chịu nhất là khi thấy vật nhỏ bị đau.
Người vui vẻ sờ đầu ta: “Hạ Lệ trưởng thành rồi, việc cũng chu toàn.”
Sư phụ không hiểu, có thể một người có tính cách nóng nảy biến thành người chu đáo cẩn thận, cũng rất đau khổ.
Ba năm sống không bằng chết, ta chẳng lẽ còn không biết cách ẩn nhẫn?
Coi thường ta ngốc sao?
Ta đắc ý tiểu sư muội.
Sau khi báo cáo thắng lợi cuộc chiến, sư phụ bàn về phần thưởng, hỏi ta có mong muốn gì.
Người phát hiện trong lời của mình có sơ hở, liền bổ sung ngay.
“Tất nhiên là phải không ảnh hưởng đến nguyên tắc”
Hôn nhân đại sự cũng nằm trong đó.
Coi như người sợ đồ sắc lưu manh như ta.
Trong lòng ta biết rõ, tiếp tục giả vờ.
“Sư phụ đừng lo, diệt trừ ma là những việc con nên , gì đến điều kiện…”
Có thể là ảo giác, ta cảm thấy khóe miệng sư phụ hơi cong lên.
Giống như là sắp , rồi lại phải nhịn xuống.
“Con đã học xong đại công vô tư, vi sư cũng không thể miễn cưỡng con .”
Làm sao có thể chứ!
Ta lập tức kêu to: “Đương nhiên! Nếu là thật nguyện vọng của mình, con chỉ cần sư phụ nhắm mắt một cái!”
Yêu cầu rất đơn giản đúng không?
Nhưng ta thừa dịp lúc người nhắm mắt, tiến đến gần, hôn lên môi người.
Môi của người rất ấm áp, ta lại vội vàng về chỗ cũ.
“Ngươi…”
Mặt người trở nên đỏ bừng, đỏ đến tận tai
Không đợi người phát giận, ta chạy trốn thật mau, vừa vừa to
“Đồ nhi đa tạ sư phụ ban thưởng!”
_________
(1) Bạch Liên Hoa: Hoa sen trắng, ban đầu cụm từ này có nghĩa khá tích cực, ý là đóa hoa sen trắng không nhiễm những xấu xa phàm tục, kiểu gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn ấy. Nhưng sau này có vẻ nhiều người lẫn lộn bạch liên hoa với lục trà (tức trà xanh), biến thành nghĩa xấu là thảo mai, giả tạo ấy.
(2) Diện bích tư quá: Úp mặt vào tường để suy nghĩ về hành vi của bản thân, sám hối về những lỗi lầm mình đã ra.
(3) Sắc tâm: tâm tư không sạch sẽ, háo sắc ấy. :))
(4) Giả mù sa mưa: Nhân cái nhỏ mà thành cái lớn
(5) Nguyên văn là “Diện lãnh tâm nhiệt” – có thể dịch thành mặt lạnh tim nóng, cũng có thể dịch là ngoài lạnh trong nóng, có nghĩa là bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp.
Bạn thấy sao?