Sư Muội, Chậm Chút [...] – Chương 27

So với những cửa hàng trên phố đã đóng cửa, càng về khuya, ngựa xe như nước phía trước Tầm Phương Các lại càng thêm náo nhiệt.

Triệu Ấu Lăng học theo cách đi của nam tử bước vào Tầm Phương Các.

Một người phụ nữ đã khá lớn tuổi mặc áo màu đỏ đứng ở cửa Tầm Phương Các, lập tức nhiệt mời Triệu Ấu Lăng vào trong hưởng lạc.

"Công tử cứ yên tâm vào bên trong chơi , xưa nay Tầm Phương Các luôn giữ bí mật thân phận của các vị khách.”

Người phụ nữ áo đỏ quay người gọi Oanh Oanh, Yến Yến ra hầu hạ Triệu Ấu Lăng, lập tức có hai nương để kiểu tóc Lưu Vân kế đi tới, một trái một phải ôm lấy cánh tay của Triệu Ấu Lăng kéo vào bên trong.

"Hầu hạ công tử cho tốt, cơ hội của các ngươi đến rồi…”

Ở sau lưng Triệu Ấu Lăng, người phụ nữ áo đỏ giơ cao chiếc khăn lụa trong tay lớn. Với kinh nghiệm của bà ta, vừa đã biết thân phận của Triệu Ấu Lăng không bình thường, chưa đến cách ăn mặc chỉ riêng ánh mắt thôi, cũng không phải thứ mà khách bình thường ở Tầm Phương Các có .

Tầm Phương Các có thể đứng vững ở Kinh thành mấy chục năm không đổ, quy tắc đầu tiên là không phép hỏi thăm thân phận của khách. Mọi người vào Tầm Phương Các đều là khách quý, phải đối xử bình đẳng.

Đương nhiên Tầm Phương Các đối xử với khách bình đẳng cách thức tiếp đãi thì lại chia ra nhiều đẳng cấp.

Những vị khách quý hạng nhất vào phòng riêng trên tầng hai, nghe nương hàng đầu của Tầm Phương Các đánh đàn ca hát, hâm rượu pha trà vui vẻ trên giường, trong khi những vị khách trong đại sảnh ở tầng một, hoặc ngồi hoặc nằm uống rượu, , ca hát nhảy múa với các nương.

“Công tử muốn lên phòng riêng ở tầng hai nghe nhạc một mình hay muốn uống rượu xem ca hát nhảy múa với mọi người ở tầng một?”

Đối với những vị khách lần đầu tiên đến đây, các nương luôn đặc biệt nhiệt giới thiệu các hoạt kinh doanh của Tầm Phương Các.

Triệu Ấu Lăng liếc một vòng khách trong đại sảnh tầng một, bên tai tràn ngập tiếng nam nữ trêu chọc. Một nơi như này rõ ràng là không thích hợp để nghe ngóng tin tức.

“Phiền chuẩn bị cho ta một phòng riêng trên tầng hai.”

“Công tử có quen hay muốn gặp nương có tiếng nào hay không?”

Nghe thấy Triệu Ấu Lăng chuẩn bị ở phòng riêng trên lầu tiêu tiền, hai mắt Oanh Oanh, Yến Yến lóe sáng, nụ trên khuôn mặt càng trở nên rạng rỡ hơn.

Chi phí ở phòng riêng không hẳn là ném tiền qua cửa sổ ít nhất cũng phải tốn vài trăm bạc. Hai người bọn họ dẫn khách quý lên tầng, đương nhiên sẽ các hoa khôi trên tầng hai thưởng cho.

"..."

Triệu Ấu Lăng hối hận vì không chuẩn bị trước, cũng không biết Tầm Phương Các có gì đặc sắc. Trong lúc nhất thời bị hai nương dẫn khách hỏi han, nàng chỉ có thể im lặng.

Có lẽ là một con nai con!

Oanh Oanh và Yến Yến nhau tràn đầy ý trong mắt, cánh tay đang khoác trên người Triệu Ấu Lăng không kiềm chế mà kéo vào trong lòng mình, cố để bộ ngực của mình cọ vào cánh tay của Triệu Ấu Lăng.

“Không giấu gì công tử, ở Tầm Phương Các của chúng ta có bốn nương hoa khôi, họ đều có khách quen, nếu công tử không quen biết họ, nếu muốn gặp thì phải đưa thiệp trước rồi chờ thứ tự.”

"Ồ, còn có nương khó gặp đến như sao?"

“Đương nhiên."

Cảm thấy hai bên cánh tay liên tục bị những thứ mềm mại tấn công, Triệu Ấu Lăng khẽ dùng lực, hai luồng sức mạnh như roi thép đột nhiên đánh vào hai người phụ nữ. Hai người nhất thời cảm giác lồng ngực tê dại, không khỏi buông tay ra.

Được giải thoát khỏi sự trói buộc Triệu Ấu Lăng nhẹ nhàng bước lên cầu thang tầng hai.

"Công tử chờ chút."

Nếu có thể giới thiệu khách quý cho nương có quan hệ tốt với mình  thì phần thưởng sẽ càng hậu hĩnh hơn. Oanh Oanh, Yến Yến đuổi theo Triệu Ấu Lăng dùng vẻ mặt tươi dẫn nàng vào một phòng riêng gần đó.

"Tô Nhi nương là nương hàng đầu ở Tầm Phương Các, dáng vẻ không thua kém gì mấy nương hoa khôi. Tin rằng đại hội hoa khôi tháng sau nàng ấy chắc chắn sẽ chọn. Hôm nay công tử đến vừa khéo Tô Nhi nương có thời gian!"

Hai cánh cửa bị đẩy ra, Oanh Oanh, Yến Yến gần như đẩy Triệu Ấu Lăng vào.

Tìm nương nào đều không quan trọng, Tô Nhi nương thì Tô Nhi nương. Triệu Ấu Lăng không chống cự sức đẩy của hai nương kia, chậm rãi đi vào trong phòng.

Tấm rèm pha lê treo lơ lửng gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào, tạo nên âm thanh nho nhỏ.

Trên tường treo một số bức tranh bằng màu nước vẽ hoa sen ở các dáng vẻ khác nhau, giữa phòng là một chiếc bàn vuông,  ba chân cong nút thắt củ sen. Trên bàn vuông có một lư hương bằng vàng chạm khắc hoa văn. Lư hương đang cháy, những làn khói trắng bay lên từ những chiếc lỗ chạm khắc tỏa ra  hương thơm tràn ngập trong phòng, khiến người ta nghĩ rằng phòng riêng cần gì phải to.

"Người đâu?"

Triệu Ấu Lăng đi vào phòng quanh, cũng không thấy nương tên Tô Nhi sắp chọn hoa khôi. Đang thắc mắc trong lòng thì nghe thấy một giọng như có như không từ phía sau:

“Công tử đi nhầm phòng rồi sao?”

“…”

Triệu Ấu Lăng vội quay người, về phía sau tấm rèm châu nơi phát ra âm thanh.

"Tô Nhi đã không thể tiếp khách nữa, các ma ma hẳn là đã biết... Công tử, xin hãy đi tìm nương khác."

Một tiếng thở dài yếu ớt biểu lộ nỗi buồn vô hạn khiến người ta đau lòng không thôi.

Phía sau tấm rèm châu không thắp đèn nên Triệu Ấu Lăng vừa rồi không ý tới phía sau đó có người.

"Tô Nhi nương có chuyện khó gì có thể cho ta nghe không? Ta đến đây và còn bị họ kéo vào căn phòng này cũng coi như là duyên phận. Ta không nghe nhạc, ta chỉ muốn chuyện với nương.”

Triệu Ấu Lăng chằm chằm vào bóng người hư ảo đằng sau tấm rèm châu.

Im lặng, im lặng thật lâu!

Có cả một đêm ở lại đây nghe ngóng, Triệu Ấu Lăng cũng không vội.

Triệu Ấu Lăng ở nơi sáng, Tô Nhi từ sau tấm rèm có thể thấy nàng rõ ràng. Nhìn ra Triệu Ấu Lăng không phải là một vị khách thường xuyên tìm kiếm thú vui mà là thật lòng muốn nghe chuyện khó của nàng ấy.

Tô Nhi vén rèm châu đi ra ngoài.

"Tô Nhi nương!"

Triệu Ấu Lăng ôm quyền hành lễ kiểu nam tử.

Tô Nhi nương đi ra, vừa thấy thì nàng đã hiểu tại sao Tô Nhi lại không thể gặp khách...

"Công tử còn muốn tiếp tục chuyện với Tô Nhi hay không?”

Cơ thể Tô Nhi khẽ run lên, giọng cũng khàn khàn. Chắc là một ngày rồi không chuyện gì nhiều.

"Đương nhiên, rất hân hạnh."

Triệu Ấu Lăng xong thì rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn vuông.

Tô Nhi thấy dáng vẻ của nàng ấy không những không cho quý công tử sợ hãi mà đối phương còn ngồi xuống với bộ dạng muốn chuyện với nàng ấy. Hai mắt nàng ấy không khỏi có hơi cay cay, đứng yên một lúc rồi bước tới ngồi đối diện Triệu Ấu Lăng.

Tô Nhi chắc không quá mười sáu, mười bảy tuổi da của nàng ấy lại như da của một bà lão, không hề mềm mịn hồng hào. Nàng ấy cụp mắt xuống, không muốn vào mắt Triệu Ấu Lăng.

"Công tử chê rồi, ngày hôm qua ta không phải như này, ta nghĩ Oanh Oanh, Yến Yến không biết dung mạo của ta bị hủy hoại nên mới dẫn công tử vào phòng của ta."

"Có thể cho ta biết chuyện gì xảy ra không?"

Triệu Ấu Lăng có linh cảm rằng câu chuyện của Tô Nhi có thể có liên quan đến vụ sát phụ thân và huynh trưởng của Tranh Nhi.

"Nếu công tử muốn nghe, Tô Nhi dĩ nhiên sẽ không giấu công tử, chỉ là công tử phải hứa với Tô Nhi rằng nghe chuyện này xong thì thôi đừng để ở trong lòng, càng đừng cho người khác biết. Như thế sẽ khiến cho công tử gặp phải họa sát thân, cũng khiến phủ của công tử bị liên lụy theo.”

Nhắc đến chuyện tối qua, Tô Nhi nghĩ lại mà rùng mình. Nghĩ đến khuôn mặt của người đàn ông đó, nàng ấy không khỏi run rẩy cả người.

“Hắn ta tự cho ta biết rằng hắn ta là Thái tử, sẽ đưa ta đến phủ Thái tử Trắc phi. Lúc đầu ta cũng không tin, Tầm Phương Các có quy tắc không phép nghe ngóng thân phận của khách. Sau đó hắn ta lấy ra con dấu Thái tử của hắn ta, trên mặt con dấu ngọc đó khắc Triệu Diễn..."

Tô Nhi vốn là một thanh quan nhân*, chỉ cùng khách ca hát và chơi đàn. Đêm qua là ngày đầu tiên nàng ấy tiếp khách. Rất nhiều khách tập trung ở đại sảnh để ra giá đêm đầu tiên của Tô Nhi.

(*) Thanh quan nhân: thường dùng để chỉ những người phụ nữ trong các thanh lâu ngày xưa, họ coi là những người thanh cao, không phải công việc phục vụ thân thể như các kỹ nữ thông thường mà chủ yếu là biểu diễn nghệ thuật như hát, múa, đánh đàn, ngâm thơ... 

Một nam tử trẻ tuổi ra tay hào phóng cuối cùng cũng giành quyền ở cùng Tô Nhi, vui vẻ lên phòng Tô Nhi trên tầng hai. Đầu tiên cùng nhau uống rượu, sau đó Tô Nhi chơi nhạc cho hắn nghe. Hai người liếc mắt đưa đến khi bầu không khí nóng lên thì nam tử đó bước tới ôm lấy Tô Nhi. Ngay khi hắn định đặt môi mình lên má Tô Nhi thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

Triệu Diễn xông vào.

Bị người ta cắt đứt chuyện tốt nam tử kia rất tức giận bước lên trước bảo Triệu Diễn rời đi. Triệu Diễn không một lời đá nam tử kia ngã xuống đất. Hai người tùy tùng theo sau hắn ta kéo nam tử kia ra khỏi rồi đóng chặt cửa lại...

nương là Triệu Diễn kéo nam tử đó ra ngoài, sau đó trên đường phố sao?"

"Ta không biết có phải Triệu Diễn hay không, sáng nay ta bị giày vò đến sống không bằng chết, muốn gọi đại phu cho ta ít thuốc, thấy sai nha việc ở trước cửa, người bị chính là nam tử giành ta tối hôm qua."

Tô Nhi ôm lấy hai vai của mình, như thấy phát lạnh cả người.

Triệu Ấu Lăng lấy một chiếc chăn mỏng gần đó đắp lên người Tô Nhi.

 Tô Nhi cảm kích nghiêng đầu mặt Triệu Ấu Lăng rồi tiếp:

"Vị công tử đó xông vào, ừm, Triệu Diễn, hắn ta tất cả thanh quan trong Kinh thành chỉ có thể bị hắn ta ‘chơi’, nếu ai khác dám đến tranh giành thì để mạng lại. Lúc đầu ta không nghe theo, hắn ta bắt ta uống một loại thuốc lạ rồi trói tay chân ta vào giường và hành hạ cho đến tận trời sáng... "

“Trời ạ, phách lối như ! Xem ra hắn ta thật sự là Thái tử. Nhưng nếu một Thái tử như trở thành Hoàng đế, thì dân chúng đừng mơ sẽ có cuộc sống tốt đẹp."

"Hoàng đế hiện tại cũng có tốt hơn chỗ nào đâu?"

Tô Nhi ngước mắt lên. Hai mắt toát ra sự lạnh lẽo, nàng ấy buông hai tay ra khỏi vai, cắn chặt môi như muốn kìm nén nỗi đau đớn trong lòng.

"Cô nương có chuyện gì cứ , lẽ nào đương kim Thiên tử chuyện gì có lỗi với nương sao?"

"Ông ta đã cả gia tộc ta! Ta có thể may mắn trốn thoát bởi vì có một vị đại thẩm hàng xóm của ta đã nhất thời tốt bụng bế và giấu ta đi. Sau đó lại tham tiền mà bán ta vào thanh lâu. Năm tám tuổi ta đã sống ở Tầm Phương Các, ngày nào ta cũng muốn chết. Nhưng mà khi thật sự tìm chết thì lại nghĩ đến mối thù của cả nhà. Ta không thể chết, ta phải cẩu Hoàng đế và cẩu Thái tử.”

Tô Nhi lặng lẽ thở dài.

"Nhưng ta chỉ là một nương bạc phận, ngay cả thân thể của mình cũng không tự chủ , sao có thể Hoàng đế và Thái tử, báo thù cho tộc nhân của ta... Ta không sợ công tử báo quan, ta đã là một người chết dở rồi, chết thật cũng coi như xong. Ta bây giờ với thân thể này cho dù chết đi cũng không còn mặt mũi gặp người nhà. Thân thể bị kẻ thù ô uế, sống hay chết cũng không có gì khác biệt."

Tô Nhi sờ vào đôi má khô ráp rồi đột nhiên bật khóc. Dung mạo và thân thể của nữ tử còn quý hơn mạng sống, nàng ấy đã mất đi tất cả, cảm thấy sống không bằng chết.

"Tô Nhi nương, đừng khóc nữa. Những gì nương ta đều hiểu rồi. Cô nương phải tin rằng, người lòng dân sẽ cả thiên hạ. Nếu như đương kim Hoàng đế và Thái tử không lòng dân thì nhất định sẽ có người xử lý họ, cũng nhất định sẽ có một minh quân đứng ra thay thế họ cai quản thiên hạ."

"Có thể không? Mối thù của gia tộc ta có thể báo sao? Công tử là ai?"

Tô Nhi ngừng khóc, vẻ mặt khó tin Triệu Ấu Lăng.

Triệu Ấu Lăng nâng cằm Tô Nhi lên, cẩn thận mặt nàng ấy.

"Ta sao? Ha ha... Ta là người có thể chữa lành khuôn mặt cho nương, trả lại cho nương một khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn."

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Tiểu Miu

Beta: Liu Xing

Check: Trân Trân

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...