8
Mẹ tôi thất thần ngồi phịch xuống ghế.
Nhiều năm bôn ba mưu sinh và lo lắng bệnh của Lê Loan đã khiến bà có nhiều nếp nhăn và tóc bạc hai bên thái dương.
Dù không bố, giờ bà rất sợ mất ông.
Vì Lê Loan sống đến giờ phần lớn là nhờ công sức của tôi và bố.
Lê Loan bắt đầu lo lắng, đẩy mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ gì đi chứ! Mẹ sao ?”
Bố tôi bước đến, nắm chặt tay mẹ:
“Đừng nghe Khinh Khinh bậy. Bố biết chắc chắn Lê Loan là con ruột của bố.”
Mẹ cảm kích bố.
Ông dường như muốn chứng minh lòng trung thành, bắt đầu áp lực với tôi:
“Khinh Khinh, chúng ta là một gia đình. Con và Lê Loan là chị em ruột, nên con phải nghe lời mẹ, thêm tên chị vào sổ đỏ.”
Tôi không ngạc nhiên khi ông .
Từ lần trò chuyện hồi cấp hai, tôi đã biết ông cũng chẳng thương gì tôi.
Máu từ vết thương trên trán vẫn chảy.
Nhân viên vội vàng mang dung dịch sát khuẩn đến xử lý cho tôi, tôi xua tay từ chối.
Bố mẹ tôi và Lê Loan tựa vào nhau, trông thật giống một gia đình thương.
Tôi lấy giấy ăn ấn lên vết thương và hỏi:
“Bố chắc chắn muốn con thêm tên Lê Loan vào sổ đỏ?”
Bố liếc tôi, ra vẻ quyền uy:
“Phải bao nhiêu lần nữa đây?”
“Được thôi!”
Tôi rút từ túi ra bản hợp đồng:
“Xem đi. Nếu muốn thêm tên, con sẽ gọi điện ngay.”
Tôi lấy điện thoại ra.
Lê Loan chộp lấy tờ giấy, thoáng qua rồi hét lên:
“Khinh Khinh! Mày mua đất nghĩa trang gì?”
Mẹ tôi giật lấy hợp đồng, càng đọc mặt càng tái mét.
Bà ném mạnh giấy tờ xuống bàn, ôm chặt Lê Loan:
“Khinh Khinh, mày độc ác quá! Mày đang nguyền rủa ai thế?”
Tôi nhún vai:
“Con mua cho mình mà. Là mọi người cứ đòi thêm tên Lê Loan vào, chứ con có bắt đâu.”
Lê Loan khóc nức nở trong lòng mẹ:
“Mẹ ơi, con sợ lắm! Con không muốn c//hế//t! Đuổi nó đi đi!”
Nhìn xem, chị hạnh phúc biết bao.
Dù bệnh tật bao năm, chị vẫn thiết tha muốn sống.
Còn tôi, vừa biết mình bệnh đã từ bỏ chữa trị, tự mua đất cho mình.
Chúng tôi đều mang họ Lê, đều sinh ra từ bụng mẹ.
Nhưng số phận lại khác xa nhau.
Cùng mắc bệnh, Lê Loan dùng mồ hôi và nước mắt của cả gia đình để kéo dài sự sống.
Còn tôi chỉ có thể chọn cái c//hế//t.
Tôi cầm lấy bản hợp đồng, không thèm băng vết thương nữa.
Máu nhỏ từng giọt, tầm của tôi dần trở nên mờ mịt.
Tôi chợt nhớ đến một câu :
“Yêu là cảm giác luôn mắc nợ, không phải luôn cảm thấy lỗ vốn.”
Nhưng bố mẹ tôi từ đầu đã cho rằng sinh ra tôi là một khoản lỗ.
Vậy nên, họ chưa bao giờ kỳ vọng vào tôi.
Ngay từ đầu, họ đã không tôi.
Tôi quay người bước đi, bỗng một bóng người từ xa lao tới.
“Khinh Khinh! Em bị thương à?”
Tôi ngẩng lên.
Trước mặt tôi là một chàng trai rất đẹp, trông có chút quen thuộc.
Lê Loan kêu lên đầy kinh ngạc:
“Lâm Cảnh Tu, sao lại ở đây?”
Lâm Cảnh Tu gật đầu lịch sự với Lê Loan:
“Bố mẹ bảo đến đây ăn cơm.”
Hóa ra bố mẹ ngồi ngay bàn bên cạnh.
Mặt Lê Loan tái nhợt.
Đúng , nếu cả gia đình Lâm Cảnh Tu không điếc hay mù, chắc hẳn họ đã chứng kiến toàn bộ màn kịch gia đình chúng tôi.
Lâm Cảnh Tu vết thương của tôi và :
“Trong vết thương có dị vật, lại khá sâu, phải khâu lại. Đi thôi, đưa em đến bệnh viện.”
Lúc đó, tôi mới lờ mờ nhớ rằng Lê Loan từng Lâm Cảnh Tu là bác sĩ phẫu thuật.
Ban đầu, tôi không định đi cùng .
Nhưng nghĩ đến việc Lê Loan đến c//hế//t đi sống lại, tôi quyết định giả vờ ngất.
Lâm Cảnh Tu vội đỡ lấy tôi.
Cô bé tầm mười ba, mười bốn tuổi ngồi cùng bàn gọi :
“Anh, để em đi cùng nhé!”
Anh gật đầu.
Cả hai người kè tôi một bên một người, dìu tôi ra ngoài.
Bạn thấy sao?