5
Lâm Cảnh Tu có vẻ bối rối, xem chừng chẳng có ý gì với Lê Loan.
Một lúc lâu sau, xoa cổ và dịu dàng :
"Sao lại thế , Lê Loan? Chúng ta là tốt, sao có thể vì bệnh của em mà không quan tâm đến em chứ?"
Bạn tốt?
Tống Á Kỳ bật , hả hê.
Còn Lê Loan thì bật khóc và bỏ chạy.
Một vài người đuổi theo chị.
Nhân lúc hỗn loạn, tôi gói mì khô lại và lén chuồn về nhà ngủ một giấc.
Nửa đêm, bố mẹ tôi đưa Lê Loan về nhà.
Đèn phòng khách bật sáng khiến tôi phải nheo mắt lại.
“Rầm!”
Một cái thùng rác từ cửa bếp bị mẹ tôi ném thẳng vào người tôi.
Cơm canh thừa rơi tung tóe khắp người tôi, bốc mùi chua nồng.
Mẹ tôi gào lên:
"Lê Khinh Khinh, mày đúng là đồ khốn! Sao mày lại những chuyện đó với bè của chị mày? Mày cố chị mày mất mặt phải không?"
Tôi đứng dậy, phủi sạch rác xuống sofa và đáp lại:
"Con sai chỗ nào? Từ nhỏ mẹ đã bảo chị Loan không sống bao lâu, phải nhường nhịn chị ấy. Con chỉ đang giúp chị có trai thôi mà!"
Chị tôi tức giận đến mức chửi bới:
"Mày láo! Mày chỉ đang ghen tị với tao!"
Tôi lạnh:
"Ghen tị cái gì? Ghen vì tôi đẹp hơn chị ? Ghen vì chị lép? Ghen vì chị lúc nào cũng yếu ớt? Lê Loan, ngoài việc bố mẹ thiên vị mày hơn, chị có gì hơn tao?"
Lê Loan tức đến mức suýt ngã ngửa.
Mẹ tôi vội ôm lấy chị, còn bố tôi đập mạnh xuống bàn trà, tôi đầy thất vọng:
"Khinh Khinh, sao con lại thành ra thế này?"
Lê Loan theo tay bố và phát hiện bát mì khô tôi chưa ăn hết.
Chị hét lên:
"Mẹ ơi, kìa! Nó lãng phí, mua mì mà chỉ ăn vài miếng!"
Tôi túm lấy bát mì và ném thẳng vào người chị:
"Con định ăn hết, thấy chị thì hết cả hứng!"
Chị gào lên như heo bị chọc tiết.
Bố tôi tức giận cầm chổi đánh tôi:
"Con dám đánh chị con à?"
Tôi không thể chống lại bố, nên chỉ còn cách bỏ chạy.
Tôi vơ lấy quần áo và lao ra khỏi nhà.
Ra đến đường, tôi lệ bắt một chiếc taxi.
Không biết đi đâu, tôi đành đến công ty nơi mình việc.
Không ngờ đèn văn phòng vẫn còn sáng.
Tôi mở cửa bước vào và thấy chị Tiêu – vợ ông chủ – vẫn đang thêm giờ.
Khi thấy tôi, chị Tiêu hào hứng vẫy tay.
“Khinh Khinh, có tin vui đây! Thiết kế căn hộ mẫu của dự án Ngự Cảnh đã duyệt rồi. Em sẽ nhận 120.000 tệ tiền hoa hồng. Em định tiêu thế nào? Dự án này đang có giá gốc, hay là em bảo gia đình hỗ trợ thêm để đặt cọc mua nhà đi?”
Tôi lắc đầu.
“Nhà thì thôi. Nhưng chị Tiêu có thể nhờ ai tìm giúp em một miếng đất nghĩa trang giá hợp lý không?”
Khi nhận kết quả khám sức khỏe, bác sĩ đã chuyện với tôi suốt nửa tiếng.
Ông bảo, mắc bệnh này phải ý rất nhiều đến chế độ ăn uống, quan trọng nhất là không việc quá sức.
Nhưng nếu không việc, tôi sẽ không có tiền.
Không có tiền, tôi không thể chữa bệnh.
Vì thế, tôi đã quyết định từ bỏ điều trị.
Tôi không ngờ mình lại có món tiền bất ngờ này.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi với chị Tiêu rằng mình sẽ dùng 60.000 tệ để mua mảnh đất nghĩa trang.
Vì tôi biết, nếu tôi c//hế//t, mẹ nhất định sẽ đem tro cốt của tôi vứt bỏ sạch sẽ.
Số tiền còn lại, tôi sẽ tiêu hết.
Tôi phải đảm bảo rằng, khi tôi c//hế//t đi, không còn đồng nào để lại cho họ.
Chị Tiêu lo lắng hỏi:
“Khinh Khinh, em gì ? Nếu bệnh thật sự, sao em không dùng 120.000 tệ này để điều trị?”
Tôi nhạt:
“Dùng hết tiền thì sao? Em kiếm tiền không nhanh bằng tốc độ tiêu tiền. Cuối cùng chẳng phải vẫn c//hế//t sao?”
Tôi vuốt chiếc áo thun đã biến dạng vì giặt nhiều:
“Chị Tiêu, nếu chị thật sự muốn em tốt, hãy nghe lời em.”
Chị Tiêu rất nhanh.
Chiều hôm sau, chị đã liên hệ một người bán đất nghĩa trang.
Bạn thấy sao?