Sự Hy Sinh Của [...] – Chương 4

4

 

Lần đầu tiên trong đời, tôi đã hiểu rõ cảm giác này.

 

Thân thể lạnh lẽo, trái tim còn lạnh hơn.

 

Nhớ lại quá khứ, tôi đặt đũa xuống và gọi Lê Loan.

 

Chị quay đầu lại tôi, vẻ mặt lộ rõ sự hoang mang.

 

Chị gượng một cách gượng gạo:

"Khinh Khinh, sao em lại ở đây?"

 

Lê Loan rất sĩ diện, không muốn ai biết rằng bố mẹ mình bán đậu phụ thối ở chợ đêm này.

 

Thật nực , chị dùng tiền từ việc bán đậu phụ thối để chữa bệnh, lại khinh bỉ chính nghề này.

 

Một người đi cùng chị hỏi:

"Loan Loan, đây là ai ?"

 

Tôi tự tin giới thiệu:

"Tôi là em ruột của Lê Loan, tên là Lê Khinh Khinh."

 

cầm một bó hoa lớn, vui vẻ :

"Là em của Loan Loan à! Hôm nay là sinh nhật tớ, bọn tớ định đi hát karaoke, em đi cùng nhé?"

 

Tôi ngập ngừng lắc đầu:

"Nhưng mà một lát nữa, em còn phải đi bán đậu phụ thối."

 

Lê Loan hít sâu, lộ vẻ lo lắng tôi.

 

Chị không muốn tôi tiếp.

 

Hóa ra, chị cũng biết sợ.

 

Hóa ra, có ngày chị cũng phải cầu xin tôi.

 

Tôi mỉm , chỉ tay về phía sạp của bố mẹ mình và với bè của chị:

"Bố mẹ tớ đang chiên đậu phụ thối ở đằng kia. Mọi người muốn thử không?"

 

nghiêng đầu hỏi Lê Loan:

"Loan Loan, không phải cậu nhà cậu mở quán nướng sao?"

 

Tôi thay chị trả lời:

"Đúng thế, nhà tớ còn bán bánh tráng nướng nữa."

 

Mặt Lê Loan xanh lè vì tức:

"Khinh Khinh, hôm nay em rảnh lắm phải không?"

 

Tôi không trả lời, chỉ chạm vào váy trắng của chị.

 

Ngay lập tức, trên váy xuất hiện một vết dầu loang.

 

Chị hét lên:

"Khinh Khinh, váy của chị! Em cái gì thế? Mau bỏ đôi tay bẩn của em ra!"

 

Tôi vội lùi lại hai bước, giả vờ sợ hãi xin lỗi:

"Chị, em xin lỗi. Em chỉ thấy váy chị đẹp quá. Làm sao bây giờ, váy chị bẩn rồi, chắc không đẹp bằng của chị Á Kỳ nữa đâu nhỉ?"

 

cầm hoa – Tống Á Kỳ, nghe liền quay sang Lê Loan đầy thắc mắc:

"Loan Loan, em cậu gì thế?"

 

Mắt tôi bắt đầu đỏ hoe:

"Chị Á Kỳ ơi, chị em bảo hôm nay là sinh nhật chị, cả hai người đều thích Lâm Cảnh Tu. Vì thế, chị ấy phải ăn mặc thật đẹp để hơn chị. Nhưng giờ váy bẩn rồi, chắc chị ấy không thể thắng chị nữa…"

 

Nhóm của Lê Loan lập tức hùa vào nhạo.

 

Tống Á Kỳ tức giận đến mức mặt trắng bệch:

"Loan Loan, cậu đúng là đồ tâm cơ! Vừa bảo tớ tỏ với Lâm Cảnh Tu trong lúc hát, mà sau lưng lại ngấm ngầm ganh đua với tớ! Vậy mà tớ coi cậu là thân nhất!"

 

Lâm Cảnh Tu cũng đứng trong đám đông, vẻ mặt trầm tư cảnh này.

 

Lê Loan bối rối đến mức túng quẫn, vội túm tay Tống Á Kỳ:

"Á Kỳ, cậu nghe mình giải thích đã…"

 

Tôi nhanh chóng nhào tới, giữ lấy tay còn lại của Tống Á Kỳ:

"Chị Á Kỳ ơi, em xin chị! Hãy nhường Lâm Cảnh Tu cho chị em đi! Chị ấy bị bệnh máu rất nặng, có thể không sống bao lâu nữa. Xin chị hãy cho chị ấy toại nguyện!"

Không gian lập tức im lặng như tờ.

 

Mọi người nhau đầy ngỡ ngàng.

 

Chị tôi chưa từng với bè về bệnh của mình.

 

Chị luôn dối rằng mình chỉ bị thiếu máu nhẹ.

 

Vì chị sợ Lâm Cảnh Tu biết chuyện và sẽ bỏ rơi chị.

 

Lê Loan bật khóc nức nở, cắn môi và Lâm Cảnh Tu đầy uất ức:

"Cảnh Tu, em không cố giấu đâu… Em chỉ sợ sẽ không quan tâm đến em thôi…"

 

Vậy là lời tỏ của chị đã ra.

 

Tống Á Kỳ khẩy: "Đồ trà xanh!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...