12
Lâm Cảnh Tu cau mày, kéo tôi về phía sau .
“Cô à, sinh Khinh Khinh ra là vô ích sao? Để tôi tính thử vài phép nhé.”
Giọng trầm và nhẹ, từng lời rõ ràng, sắc bén.
Anh liệt kê tất cả những công việc tôi đã từ nhỏ, những khổ cực và ấm ức tôi từng trải qua.
Nghe từng câu của , nước mắt tôi tuôn trào.
Đó là những điều tôi đã tâm sự với trong những ngày đầu, khi tôi kháng cự điều trị.
Anh nhớ tất cả, không sót một lời.
Càng , sắc mặt mẹ tôi càng tái nhợt.
Cuối cùng, bà câm nín, quay người bỏ chạy.
Tôi ôm chặt Lâm Cảnh Tu và khóc nức nở.
Nhưng mẹ vẫn chưa chịu dừng lại.
Bà gọi điện cho tôi:
“Nếu hai đứa nhau đến thế, mẹ sẽ không cản nữa. Nhà mình cần sính lễ 288.000 tệ, con với nhà trai thu xếp sớm, chị con cần tiền gấp.”
Tôi bật lạnh lùng:
“Mẹ tin không? Giờ con có thể chia tay ấy ngay lập tức.”
Tôi dập máy và chặn số của tất cả bọn họ.
Thu nhập của tôi dần tăng lên.
Lâm Cảnh Tu đưa tôi về ra mắt bố mẹ và tích cực giúp tôi tìm nguồn ghép thận.
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi, Lê Loan qua đời.
Do tôi đã chặn liên lạc với gia đình, mẹ tìm đến công ty tôi.
“Khinh Khinh, nhà mình giờ không còn tiền, lại nợ nần chồng chất. Dù sao hai đứa cũng cùng mẹ sinh ra, nhường chị con phần đất nghĩa trang không?”
Tôi lấy hợp đồng ra và :
“Giá thị trường bây giờ là 100.000 tệ. Con để lại cho mẹ với giá 80.000.”
Mẹ nghiến răng, tóc bạc rung rung:
“Lê Khinh Khinh, mày tham tiền đến mức đó sao?”
Tôi gật đầu:
“Đúng ! Tiền quan trọng mà, đúng không mẹ? Trước đây, mẹ bắt con tiết kiệm từng xu để chữa bệnh cho Lê Loan. Giờ con bệnh, con quý tiền thì có gì sai? Mẹ à, con chỉ đang học từ mẹ thôi.”
Không lấy lợi gì từ tôi, mẹ đành bỏ đi.
Bà đem tro cốt Lê Loan đi hỏa táng và gửi vào nhà lưu tro vì không có tiền mua đất.
Nghe , bố mẹ lại bày sạp hàng để kiếm tiền mua đất cho Lê Loan.
Họ đi khắp nơi than khóc rằng tôi ăn sung mặc sướng mà không chịu giúp đỡ, để Lê Loan c//hế//t không đất chôn.
Sau cái c//hế//t của Lê Loan, bố mẹ tôi xuống tinh thần, ngày nào cũng rầu rĩ khi bán hàng.
Một lần, bố nhầm nước sốt đậu phụ thối với tương ớt, khiến khách tức giận mắng chửi ngay tại sạp.
Từ đó, sạp hàng càng vắng khách.
Tiền sạp vẫn phải trả đều, họ không trụ nổi nữa, đành phải dẹp hàng.
Lúc này, họ mới nhận ra tầm quan trọng của tôi.
Mẹ lại tìm đến công ty, ngồi xuống bên tôi và khuyên nhủ:
“Khinh Khinh, chuyện đã qua rồi, chị con cũng mất rồi. Đừng giận nữa. Nhà mình chỉ còn ba người, sao phải hai chỗ? Về sống với bố mẹ đi, mẹ sẽ chăm sóc cho con.”
Tôi không quay đầu lại, tiếp tục vẽ bản thiết kế:
“Con sắp kết hôn rồi, sau này không cần nhà nữa. Mẹ chồng sẽ chăm sóc cho con, không cần phiền mẹ đâu.”
Ánh mắt mẹ lóe lên hy vọng, tôi thẳng:
“Con tự quyết định hôn sự, không cần sính lễ.”
Mẹ nổi đóa:
“Không lấy sính lễ sao ? Bố mẹ nuôi con hơn hai mươi năm, sính lễ là tiền công của nhà !”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Mẹ nhầm rồi. Không phải mẹ nuôi con hơn hai mươi năm, mà là con tự nuôi mình. Thậm chí, con còn nuôi cả Lê Loan.”
Tôi tiếp tục việc và nhờ chị Tiêu tiễn khách.
Nửa năm sau, tôi kết hôn.
Không lâu sau đó, tôi có nguồn thận và ca phẫu thuật diễn ra thành công.
Sau một năm hồi phục, sức khỏe của tôi không khác gì người bình thường.
Lâm Cảnh Tu thương tôi hết mực, bố mẹ chồng đối xử với tôi rất tốt, và em chồng thì ngây thơ, đáng .
Lương tháng của tôi chưa từng dưới 30.000 tệ, có thời điểm lên đến 60.000 tệ.
Cuộc sống của tôi ngày càng tốt đẹp hơn.
Chị Tiêu vui mừng còn hơn cả tôi:
“Khinh Khinh, chị đã rồi, em xứng đáng có một cuộc đời tuyệt vời.”
Mẹ lại tìm đến, lần này dắt theo bố tôi.
Sau cái c//hế//t của Lê Loan, họ nhanh chóng già đi.
Mẹ rất nhiều, không nhắc gì đến Lê Loan nữa, chỉ kể lể về đủ loại bệnh tật.
Tôi chuyển cho bà 2.000 tệ:
“Từ giờ, mỗi tháng con sẽ gửi bố mẹ 2.000 tệ tiền phụng dưỡng. Hãy dùng nó để chữa bệnh.”
Bà mừng rỡ, kéo bố tôi ra về.
Nhưng bố quay lại, với tôi:
“Khinh Khinh, bố xin lỗi. Con có thể về thăm bố mẹ thường xuyên không? Dù sao... con vẫn là con ruột của bố.”
Câu ấy khiến tôi nghẹn ngào.
Suốt bao năm, có lẽ tôi vẫn luôn chờ đợi câu này.
Thực lòng, câu ấy đã xoa dịu vết thương trong tôi, giúp tôi giải tỏa mọi u uất.
Tôi ông một lúc, rồi :
“Bố, cảm ơn bố. Nhưng con chỉ có thể gửi tiền phụng dưỡng, những việc khác con không . Khi con cần bố mẹ, của bố mẹ ở đâu?
Nếu con vô điều kiện thương bố mẹ, con sẽ cảm thấy mình đã phản bội chính bản thân trong quá khứ.”
Tôi ngừng lại một chút rồi tiếp:
“Bố với mẹ đừng phiền con nữa. Vì... con có thai rồi.”
Bố vui mừng xoa tay:
“Có thai rồi? Tốt quá, tốt quá! Vậy bố mẹ phải chăm sóc con thật tốt.”
Tôi mỉm :
“Không cần đâu. Bố mẹ chồng sẽ chăm sóc cho con. Họ là bố mẹ của Lâm Cảnh Tu, cũng là bố mẹ của con.”
Bố ngượng ngùng đáp:
“Được, .”
Ông quay lưng đi, dáng người còng xuống, lặng lẽ lau mắt.
Trong ánh hoàng hôn, tôi vẫy tay tạm biệt bóng dáng ông.
Vẫy tay tạm biệt tuổi trẻ không thương của chính mình.
- Hết -
Bạn thấy sao?