Sự Hy Sinh Của [...] – Chương 11

11

 

Bất ngờ, điện thoại lại reo.

 

Vừa bắt máy, giọng Lê Loan đã vang lên:

“Lê Khinh Khinh, đồ sao chổi! Mày mua đất nguyền rủa tao! Bây giờ bệnh tao nặng hơn, mày phải chịu trách nhiệm... Mày đang gì đấy?”

 

Tôi Lâm Cảnh Tu, khẽ đáp:

“Tôi đang chuẩn bị Lâm Cảnh Tu.”

 

Đầu dây bên kia im lặng ba giây, rồi tiếng hét chói tai vang lên.

 

Tôi lập tức cúp máy và tắt nguồn.

 

Ôi, cảm giác này thật tuyệt!

 

Tôi đến gặp chị Tiêu, rằng mình sẽ bắt đầu điều trị.

 

Chị Tiêu rơm rớm nước mắt:

“Đúng rồi! Em còn trẻ, sao phải bi quan thế? À, có tin vui nữa đây. Mẫu nhà của dự án Ngự Cảnh giờ nổi như cồn. Nhiều nhà đầu tư muốn em thiết kế, và họ trả giá rất tốt. Chị đảm bảo em chỉ cần bốn tiếng mỗi ngày, thu nhập cũng hơn mười nghìn tệ mỗi tháng!”

 

“Thật sao?” Tôi ôm chầm lấy chị Tiêu: “Sao bệnh rồi mà em lại gặp may thế này?”

 

Chị Tiêu vỗ vai tôi:

“Em tốt như , đương nhiên xứng đáng với may mắn, người đàn ông tốt và cuộc sống tốt. Được rồi, đừng khóc nữa. Để chị gọi điện lấy lại tiền đất cho em.”

 

Tôi áy náy:

“Chuyển nhượng đất nghĩa trang không dễ đâu, chị đừng khó người ta.”

 

Chị Tiêu :

“Giá em mua thấp quá, họ sẽ vui vẻ nhận lại thôi.”

 

Tôi nhớ lại cảnh ký hợp đồng hôm đó.

 

Người bán bảo:

“Nhiều người bị bệnh nặng mua đất trước, rồi khỏi bệnh. Nó giống như đem lại may mắn ấy mà.”

 

Tôi không chần chừ, ký hợp đồng và chuyển 60.000 tệ.

“Hy vọng đúng.”

 

Anh ta xác nhận đã nhận tiền và an ủi tôi:

“Nếu em khỏi bệnh, có thể giúp em chuyển nhượng đất. Biết đâu em còn kiếm tiền.”

 

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo chị Tiêu:

“Thôi, cứ để đất đó. Em chỉ cần lọc máu, chưa cần dùng đến tiền ngay.”

 

Tôi quay đi, tìm Lâm Cảnh Tu để nhờ sắp xếp việc điều trị.

 

Dưới cái nắng gay gắt, tôi bỗng thấy cuộc đời thật đẹp.

 

Tôi một căn phòng nhỏ gần công ty.

 

Ở nhà bố mẹ chẳng có gì thuộc về tôi ngoài đống quần áo rách, đến giẻ lau cũng không xứng, nên tôi không cần quay về dọn đồ.

 

Tôi bắt đầu điều trị lọc máu, mỗi tuần ba lần, mỗi lần bốn tiếng.

 

Mỗi lần lọc máu xong, Lâm Cảnh Tu đều đến đón tôi.

 

Anh đưa tôi đi ăn ở nhà ăn bệnh viện và : "Hôm nay em lại xinh thêm một chút."

 

Tôi tin đó không phải là lời giả dối.

 

Từ khi bắt đầu lọc máu đều đặn, làn da tôi dần trắng lại.

 

Do hết phù nề, tôi cũng gầy đi trông thấy.

 

Không chỉ ngoại hình cải thiện, tôi cảm thấy tinh thần tốt hơn, không còn mệt mỏi hay kiệt sức như trước.

 

Hôm nay, khi lại khen tôi xinh, tôi :

"Em đẹp thế này, lần tới có thể đưa em ra ngoài ăn để nở mày nở mặt không?"

 

Anh mỉm :

"Đồ ăn ngoài không tốt cho người bệnh thận. Nếu em chán ăn đồ bệnh viện, sẽ tự nấu cho em."

 

Tôi chỉ , không gì thêm.

 

Đột nhiên, tôi thấy Lê Loan ở phía xa.

 

Cô ngồi trên xe lăn, mẹ tôi đẩy , còn bố tôi đi lấy cơm.

 

Giờ đây, gầy guộc, tiều tụy.

 

Mái tóc xơ xác buộc hờ sau đầu, chẳng còn chút sức sống.

 

Thấy tôi đi cùng Lâm Cảnh Tu, Lê Loan ra lệnh cho mẹ đẩy xe lăn đến chỗ chúng tôi.

 

“Lê Khinh Khinh! Mày đúng là không biết xấu hổ! Mày tìm đâu không đàn ông, lại đi giành người trong lòng của chị mình?”

 

Tôi cầm khăn giấy đặt xuống bàn, vòng tay qua tay Lâm Cảnh Tu và :

"Chị cũng tự biết đấy, ấy là người trong lòng chị chứ không phải trai của chị. Tiếc là, trong lòng ấy, chị chưa bao giờ tồn tại."

 

Lê Loan run rẩy tức giận.

 

tôi trong bộ váy mới tinh, rồi lại bản thân trong bộ đồ bệnh nhân, chợt với mẹ:

“Mẹ, đẩy con đi chỗ khác.”

 

So với tôi bây giờ, thật sự quá thảm .

 

Mẹ bảo bố đẩy xe lăn đi xa, bà vẫn không chịu bỏ qua cho tôi.

 

Bà chỉ tay vào mặt tôi và hét lên:

“Lê Khinh Khinh, tao sinh mày ra để gì? Để mày rắc rối cho tao và chị mày à?”
 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...