Sự Hy Sinh Của [...] – Chương 10

10

 

Mẹ không tin tôi bệnh.

 

Bà nghĩ tôi mua đất chỉ để chọc tức Lê Loan.

 

“Mày trông khỏe mạnh thế này, sao mà c//hế//t ?”

 

Mùa hè oi bức, tay tôi lạnh buốt.

 

“Tôi bị suy thận, bệnh này sẽ c//hế//t người. Trừ khi mẹ và bố cho tôi tiền ghép thận, hoặc giúp tôi trả tiền lọc máu, thì tôi mới có thể sống.”

 

Mẹ im lặng hồi lâu rồi :

“Không phải con tự kiếm tiền sao?”

 

“Bác sĩ bảo tôi không việc quá sức. Lương cơ bản của tôi chỉ có 2.200 tệ. Mỗi tháng, số tiền tôi đưa cho mẹ nhiều hơn khoản đó là vì tôi thêm quá giờ. Nếu không tăng ca, 2.200 tệ đó không đủ trả tiền điều trị. Vậy nên, mẹ có định giúp tôi không?”

 

Mẹ im lặng một lúc lâu rồi đáp:

“Nhưng tiền của mẹ phải dành cho chị con trước đã.”

 

, chị có thể không đi , bố mẹ chu cấp 20.000 tệ mỗi tháng.

 

Còn tôi, dù chỉ xin 2.000 tệ hay thậm chí 200 tệ cũng không .

 

Tôi chua chát.

 

Mẹ không bỏ cuộc:

“Khinh Khinh, con có thể chuyển nhượng lại đất nghĩa trang, lấy tiền đó chữa bệnh cho chị con không?”

 

Tôi lạnh:

“Chuyển nhượng à? Ai mà muốn? Hay tôi chuyển nhượng cho Lê Loan nhé?”

 

Mẹ nổi giận đùng đùng:

“Lê Khinh Khinh! Mày nguyền rủa chị mày! Đồ độc ác, chẳng trách mày bị bệnh!”

 

Bà cúp máy.

 

Tôi đứng trước cổng công ty, nước mắt tuôn rơi.

 

“Chẳng trách tôi bị bệnh sao?”

 

Tại sao tôi lại bị bệnh?

 

Vì từ nhỏ tôi không chăm sóc tử tế, mùa đông phải mang giày mỏng, giặt tay quần áo cho cả nhà.

 

Vì tôi khi thì đói ăn, khi thì chỉ có đồ thừa từ sạp hàng để ăn.

 

Vì dù đi học hay đi , tôi vẫn phải ra chợ đêm phụ giúp, ngay cả khi sốt cao, cũng không nghỉ một ngày nào!

 

Tiếng xe cộ vang dội phía sau, tôi ngồi thụp xuống đường, khóc nức nở, muốn trút hết những ấm ức suốt 22 năm qua.

 

Bất ngờ, một người bước tới bên cạnh tôi.

 

Tôi ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt.

 

Lâm Cảnh Tu đưa tay ra:

“Đi chuyện với nhé?”

 

Lâm Cảnh Tu bảo đã biết tôi từ lâu.

 

“Anh và bè thường ra chợ đêm, uống một ly ở chỗ náo nhiệt để thư giãn.”

 

Chúng tôi ngồi bên nhau trước cửa công ty, từ tốn kể:

 

“Sạp nhà em ở ngay cổng vào. Mỗi lần đến, đều thấy em.

 

Em lúc nào cũng cắm cúi việc. Anh ăn ở sạp nhà em vài lần, chưa bao giờ thấy em ngẩng đầu lên ai. Khi đó, đã nghĩ: ‘Cô này đẹp thật, sao trông lại u buồn thế.’

 

Anh không biết em là em của Lê Loan. Biết chuyện hôm nay, rất vui, rồi em lại mình bị bệnh.”

 

“Thực ra, suy thận không phải bệnh vô phương cứu chữa. Dù không ghép thận, chỉ cần lọc máu định kỳ, em vẫn có thể sống thêm vài chục năm.”

 

Tôi đã đoán trước sẽ .

 

Anh là bác sĩ, cứu người là bản năng của .

 

Tôi lắc đầu:

“Thật ra, lý do em từ bỏ không hoàn toàn vì tiền... Nếu gia đình không bóc lột, em có thể tự lo liệu chữa bệnh.

 

Nhưng em thấy không có ý nghĩa gì cả. Lâm Cảnh Tu, hôm đó em thấy em – một bé hồn nhiên, ngây thơ, chắc chắn là thương từ nhỏ. Còn em, chưa bao giờ ai thương.”

 

Lâm Cảnh Tu quay sang tôi:

“Thế giới này không chỉ có gia đình. Nếu em muốn, hãy thử cảm nhận từ . Từ hôm nay, thử nếm trải cảm giác thương, không?”

 

Tôi hít mũi:

“Anh đang thương em, đúng không?”

 

“Không phải thương . Anh thấy em rất đẹp, rất đáng , và... rất đáng để người khác quan tâm.”

 

“Nhưng em có bệnh. Nếu chấp nhận em, sao không chấp nhận Lê Loan?”

 

Lâm Cảnh Tu nhướn mày:

“Anh không thích ấy, chuyện đó không liên quan đến bệnh tật.”

 

Tôi hỏi:

“Vậy những điều này chỉ để khuyến khích em sống tiếp sao?”

 

Anh :

“Nếu em nghĩ cũng . Nếu em thấy cuộc sống có ý nghĩa, thì quá tốt. Còn nếu không, em luôn có thể dừng điều trị bất cứ lúc nào, đâu có mất gì.”

 

Tôi im lặng một lúc rồi đáp:

“Được, em sẽ thử.”

 

Tôi không tin rằng thật sự thích tôi.

 

Nhưng cảm giác có người mong muốn mình sống, thật sự rất tuyệt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...