Chuyện Ma tôn tự tiện xông vào núi Lưu Vân đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Mà bởi vì trên người ta có dính ma khí mà dẫn đến một số hiểu lầm.
Lời đồn lan tràn rất nhanh.
Bọn họ ta và Ma tôn đã sớm âm thầm cấu kết, ý đồ lật đổ núi Lưu Vân.
Ta bị nhốt vào trong ngục.
Trưởng lão Hình Sự Đường tự mình ra mặt, tra hỏi ta về chuyện ngày hôm đó.
"Trên người ngươi tại sao lại có ma khí?"
Sắc mặt trưởng lão nghiêm túc, sư tôn cũng ngồi kế bên.
Ta biết rõ phải giải thích chuyện này cho rõ ràng, nếu không sẽ bị gán cho tội danh mà mình không .
"Chuyện này ra rất dài dòng." Ta gãi đầu một cái.
Trưởng lão thẳng: "Vậy thì ngắn gọn đi."
Ta bất đắc dĩ ra toàn bộ sự việc ngày hôm đó.
Thông qua mặt liệt không biểu cảm của sư tôn và trưởng lão, ta khó lòng đoán suy nghĩ trong lòng họ.
Bọn họ cần quan sát thêm mấy ngày, sau đó rời đi.
Năm ngày sau, ta thả ra.
Đứng trong đại sảnh của Hình Sự Đường là hai bóng người quen thuộc.
Sư huynh và tiểu sư muội đều tới.
Sư huynh bước lên trước một bước :
"Trưởng lão, A Âm là bởi vì cứu ta mới bị ma khí xâm nhập."
"Ngoài ra" Kỳ Chiêu trịnh trọng quỳ lạy trước sư tôn: "Đệ tử đã thầm A Âm nhiều năm."
"Hôm nay đệ tử khẩn cầu sư tôn cho phép con cùng A Âm ở bên nhau."
Sư muội ngẩn ngơ Kỳ Chiêu, ánh mắt bán tín bán nghi.
Ta cũng ngơ người ra.
Sư tôn nghe hắn như thì chằm chằm Kỳ Chiêu và Tiểu sư muội, bật thốt lên: "Con đang mê sảng cái gì ?"
Hay lắm, sư tôn đã lên tiếng lòng thay ta rồi.
Mọi người trong núi Lưu Vân ai mà không biết Đại sư huynh và Tiểu sư muội tâm đầu ý hợp.
Kỳ Chiêu tiếp: "Con phải lòng A Âm đã nhiều năm, hôm nay chỉ cầu xin sư tôn tác thành."
Sư tôn trầm mặc chốc lát, sau đó vuốt râu: "Chuyện này ta sẽ coi như chưa từng nghe qua."
Sư huynh còn muốn gì đó, Tiểu sư muội đã sắc mặt thay đổi, khó chịu ôm chặt lấy ngực.
Mọi người vội vàng vây quanh kiểm tra bệnh của tiểu sư muội.
Ta bước ra khỏi Hình Sự Đường, không ngờ chỉ trong vài ngày, tin đồn bên ngoài đã chuyển từ nghi ngờ ta cấu kết với Ma tôn thành ta chính là gián điệp do Ma tôn phái đến.
Sư đệ sư muội trong núi Lưu Vân thấy ta thì tránh thật xa như tránh tà.
Trước giờ ta không biết cách đối nhân xử thế, tính ngang bướng còn cứng nhắc nên không biết đã bị bao nhiêu người xấu sau lưng.
Trước kia ta còn vì thế mà khó chịu, nay ta đã không để ở trong lòng nữa, chỉ yên lặng trở lại phủ tu luyện.
Bạn thấy sao?