Sư Huynh Và Ma [...] – Chương 7

Sau khi rời đi, chuyện đầu tiên ta chính là đi tắm.

 

Thanh tuyền của úi Lưu Vân có tác dụng tiêu trừ ma khí.

 

Ta phải tắm một cái, để tránh bị người khác nghi ngờ.

 

Trăng sáng sao thưa, núi rừng yên tĩnh.

 

Ta thả lỏng người ở trong dòng suối, cả người thư thái.

 

Ngâm mình trong chốc lát, ta đứng dậy mặc quần áo. Khi ta đang chuẩn bị mặc áo khoác vào.

 

Trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một đôi giày ống cao màu trắng bạc.

 

Ta giật nảy cả mình, giương mắt lên thì lại đối diện với một đôi mắt sâu thăm thẳm.

 

Là Kỳ Chiêu.

 

"Sư huynh?"

 

Ta có chút kinh ngạc: "Huynh tìm muội có chuyện gì không?"

 

Sư huynh đứng tại chỗ, đột nhiên không một lời đưa tay về phía mặt ta.

 

Ta vội vàng né tránh.

 

Kỳ Chiêu lại như bị tác của ta cho tổn thương, sắc mặt trắng bệch.

 

Ta nhớ sư huynh kiếp trước cực kỳ chán ghét chạm vào ta, có một lần ta vô đụng phải ống tay áo của hắn, hắn lại cầm kiếm trực tiếp cắt đứt.

 

Ta nhớ kỹ trong lòng bộ dạng né như né tà của hắn.

 

"Không nên là như thế này." Kỳ Chiêu không để ý tới sự né tránh của ta, nắm chặt ống tay áo ta, lẩm bẩm .

 

"A Âm, không phải muội thích ta sao?"

 

"Tại sao lần này muội không chọn ta?"

 

Áo quần mà ta chưa kịp mặc lên bởi vì bị hắn lôi kéo mà tuột xuống một nửa.

 

Ánh mắt Kỳ Chiêu đột nhiên thay đổi.

 

Hắn có gì đó rất không đúng, hai mắt đỏ bừng, chằm chằm xương quai xanh bên trái của ta?

Ta đưa tay lên sờ một cái, lại sờ một chỗ m.á.u ứ đọng, nhấn  một cái có hơi đau.

 

Trong nháy mắt, trước mắt xẹt qua một số hình ảnh không thích hợp thiếu nhi - khoảnh khắc lúc người nào đó l.i.ế.m mút ta.

 

Ta hơi đỏ mặt.

 

"Không đúng chút nào!" Kỳ Chiêu đột nhiên . Ta còn chưa kịp phản ứng, ngón tay của hắn đã đè lên chỗ kia.

 

Giọng hắn nhẹ nhàng, lại lộ ra sự lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi.

 

"Muội rõ ràng nên cùng ta..."

 

Có ý gì? Chẳng lẽ Kỳ Chiêu cũng sống lại sao?

 

Nhưng ngay sau đó, ta đau tới nhịn không mà kêu lên thành tiếng.

 

Ánh mắt Kỳ Chiêu ta tối tăm u ám, sức lực trên tay như muốn lau sạch dấu vết kia.

 

Nghe thấy tiếng kêu đau của ta, hắn dường như mới tỉnh táo lại, chậm rãi buông lỏng tay ra.

 

Ta đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Kỳ Chiêu, không chắc chắn lắm mà hỏi: "Sư huynh, huynh..."

 

"Đúng " Kỳ Chiêu nở một nụ có chút quái dị: "Ta cũng sống lại."

 

"Muội có biết kiếp trước khi thấy muội c.h.ế.t ta cảm thấy thế nào sao?"

 

Kỳ Chiêu kéo mạnh tay ta chạm vào vị trí trái tim hắn: "Ta hối hận rồi, ta hối hận vì lúc trước đã đối xử với muội như . Khi tỉnh lại thấy muội ở bên người, ta mừng rỡ vô cùng, ta cho là trời xanh đối với ta không tệ, cho ta cơ hội sống lại lần nữa, thế lại phát hiện..."

 

Kỳ Chiêu nở nụ buồn bã: "Muội cũng có ký ức kiếp trước đúng không, A Âm. Vì nên muội mới lạnh nhạt với ta đến thế."

 

Trong lòng ta đột nhiên bùng lên một ngọn lửa. Kiếp này ta  đã tránh xa bọn họ rồi, bây giờ hắn lại ở đây tự mình đa cái gì chứ?

 

Huống chi, hắn kiếp trước đối xử với ta vô như , dựa vào đâu mà cảm thấy ta sẽ còn thích hắn chứ?

 

Ta nghe thấy giọng lạnh như băng của chính mình: "Sư huynh, ngươi bộ si như thế để gì? Trong lòng ngươi rõ ràng là sư muội sâu đậm, kiếp này lại cái gì mà lòng với ta? Kiếp trước ta c.h.ế.t thế nào ngươi quên rồi sao?"

 

Con ngươi Kỳ Chiêu co rụt lại, đau đớn vô cùng.

 

Kiếp trước, ta quả thực là c.h.ế.t cực kỳ thảm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...