Sư Huynh Và Ma [...] – Chương 6

Còn chưa kịp bước vào môn phái, ta đã thấy tiểu sư muội đứng đợi ở trước cửa.

 

Ngay khi thấy Kỳ Chiêu, ánh mắt của nàng ta đã toát lên niềm vui sướng, dịu dàng từ tốn :

 

"Đại sư huynh, huynh đã về rồi."

 

Nhiều năm không gặp, dáng vẻ của tiểu sư muội vẫn như ngày nào.

 

Phong thái nhã nhặn, thướt tha như tiên nữ.

 

Gặp lại nàng, trong lòng ta trăm mối ngổn ngang.

 

Sư muội ta - Cầm Huyền Y, đệ nhất mỹ nhân núi Lưu Vân.

 

Từ khi nàng vào núi đã chúng đệ tử ái mộ.

 

Sau này ta mới biết, cái ngày mà Kỳ Chiêu bị ép cưới ta.

 

Tiểu sư muội phun ra một ngụm máu, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc.

 

Hôm đó sắc mặt Kỳ Chiêu đầy hoảng sợ, chính là vì đi cứu nàng.

 

Tất cả mọi người đều cho rằng ta chia rẽ bọn họ.

 

Ta nghe bọn họ sôi nổi bàn luận .

 

"Nếu như không có Trầm Âm, đại sư huynh và tiểu sư muội nhất định sẽ rất hạnh phúc."

 

"Đúng , Trầm Âm dùng kế ép buộc đại sư huynh cưới nàng, thật là tâm tư ác độc."

 

"Tiểu sư muội quá đáng thương. Từ ngày đại sư huynh thành thân, ta chưa từng thấy nàng nở nụ nữa."

 

Những âm thanh này như ong độc chui vào tai, chích ta đau đớn.

[Truyện đăng tải duy nhất tại Truyenne.net - https://truyenne.net/su-huynh-va-ma-ton-cung-trung-doc-tinh/chuong-5.html] 

Cũng chỉ có thể trách lúc đó ta quá ngây thơ, không ra bọn họ có ý với nhau.

 

Lòng tham nhất thời của ta đã hủy mối lương duyên của đại sư huynh và tiểu sư muội.

 

Trước mắt ta không ngừng xẹt qua từng hình ảnh kiếp trước.

 

Ánh mắt thất vọng của sư huynh, vẻ mặt lạnh lùng của đồng môn, bóng lưng sư muội phun ra máu...

 

Thần hồn ta cũng vì thế mà bị giày vò nhiều năm.

 

Đạo tâm bị cản trở, tu vi không thể tiến bước.

 

Cuối cùng vì thế mà tẩu hỏa nhập ma, bị giam trong núi Vân Sơn hơn suốt ba trăm năm.

 

Sau đó, ta thả ra, vì chuộc lại lỗi lầm mà đi xin thuốc cho tiểu sư muội.

 

Cuối cùng lại c.h.ế.t không có chỗ chôn.

 

Lúc này, ánh mắt sư muội đong đầy ý, lẳng lặng Kỳ Chiêu.

 

Vẻ mặc vốn đang u ám của Kỳ Chiêu cũng dịu đi đôi chút.

 

Sống lại một lần, ta sao lại không thấy ý giữa hai người kia nữa.

 

Không tiện quấy rầy, ta viện cớ rời đi.

 

Đời này ta không thể “chày gỗ đá uyên ương” nữa.

 

Ta vội vã rời đi nên không thấy ánh mắt phức tạp của sư huynh chăm theo bóng lưng dần khuất của ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...