Sư Huynh Và Ma [...] – Chương 3

Cơn đau từ cằm truyền đến lôi tâm trí ta trở về.

 

Đập vào mắt ta chính là khuôn mặt xinh đẹp bức người với hàng mi dài thanh thoát.

 

Ma tôn nắm lấy cằm ta, đôi mắt tối sầm thẳng vào ta, giọng lây nhiễm dục vọng:

 

"Đệ tử núi Lưu Vân, ngươi lấy cái gì để bồi thường cho bổn tôn đây?"

 

Ta còn chưa trả lời, phía đối diện đã truyền tới âm thanh.

 

“Bồi thường? Nếu ta g.i.ế.c ngươi thì nợ cũng xóa sạch thôi. Xin Ma tôn các hạ thả sư muội ta ra. Bằng không, ta sẽ lấy mạng ngươi.”

 

Nói xong, trong mắt sư huynh tràn đầy sát ý lạnh lẽo.

 

Sau khi dùng đan dược, công lực của sư huynh đã khôi phục hơn phân nửa. Hắn cầm kiếm, từng bước áp sát.

 

“Ha” Ma tôn nhạo: “Muốn g.i.ế.c bổn tôn? Ngươi cứ thử xem?”

 

“Giết ta, bổn tôn sẽ lập tức hủy đóa Đan Liên ở Nguyệt hồ.”

 

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của ta, ánh mắt thâm trầm, không biết là đang nghĩ cái gì. 

 

“Nghe Đại đệ tử ở núi Vân Sơn sâu đậm tiểu sư muội của mình. Lần này, ngươi đến đây tìm Đan Liên chính là vì không muốn sư muội đáng thương của mình nằm trên giường chờ c.h.ế.t đúng chứ.”

 

Sư huynh khựng lại.

 

Ma tôn không sai, mục đích chúng ta đến đây lần này chính là vì đóa Đan Liên kia.

 

Đan liên là dược liệu thế gian hiếm có, điều kiện sinh trưởng cực kỳ hà khắc.

 

Nó chính là một vị thuốc dẫn cho tiểu sư muội.

 

Bốn tháng mới nở một lần, nếu lần này bỏ lỡ thì không biết bao lâu mới có lại.

 

Mắt thấy thời gian phát bệnh của tiểu sư muội ngày càng đến gần, ta mới cùng sư huynh tiến vào Nguyệt hồ xin thuốc, nào ngờ lại đụng phải Ma tôn.

 

Mà sư huynh và Ma tôn đang đánh nhau thì vô hít phải độc do thực vật ở Nguyệt Hồ tỏa ra.

 

Vậy nên mới xuất hiện ra cảnh éo le lúc này.

 

“Bổn tôn đã thay đổi quyết định. Ngươi để nàng ở lại đây rồi cầm Đan Liên xéo đi. Như thế nào?”

 

Hắn vừa xong thì cúi xuống, nhẹ nhàng thơm lên gò má của ta.

 

Mái tóc màu xanh bị gió lạnh thổi qua, bay phấp phới ta cảm thấy nhồn nhột.

 

Bởi vì bị điểm huyệt nên ta không cách nào nhúc nhích .

 

Chỉ có thể liều mạng hô lên: “Sư huynh, huynh mau lấy Đan Liên rồi chạy nhanh đi!”

 

Ta quay đầu, thấy sư huynh bị chọc tức đỏ cả mắt.

 

Kỳ Chiêu ta chằm chằm, đáy mắt cất chứa quá nhiều tâm tư mà ta không hiểu.

 

“Ma tôn, thả sư muội ta ra. Ta sẽ đích thân đi tìm giải dược cho ngươi.”

 

“Haha” Mặc Trạch không vui liếc xéo hắn: “Cần gì phiền phức như ?”

 

“Sư huynh, huynh không cần phải đâu. Huynh cứ lấy Đan Liên đi cứu tiểu sư muội là …”

 

Thú thật, đời này ta không muốn dính dáng chút gì với họ nữa.

 

Ta chỉ muốn chính mình, đi tìm đại đạo của riêng mình.

 

Cho dù cùng Ma tôn trãi qua một đêm phong lưu thì cũng sẽ không tổn thương đạo tâm của ta.

 

Chẳng qua là một mối nhân duyên mỏng manh ngắn ngủi.

 

Ngược lại nếu dây vào Kỳ Chiêu mới là kịch độc đi vào cổ họng, chạm vào ắt phải chết.

 

“A Âm!” Kỳ Chiêu ta bằng ánh mắt đầy phức tạp: “Muội đừng như .”

 

Ta nghe thấy giọng của hắn có chút run rẩy.

 

Kỳ Chiêu lại quay qua Ma tôn, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng không tan: “Nếu ngươi không đồng ý thì cũng chỉ còn cách xem thử kiếm của ta nhanh hay là ngươi nhanh.”

 

Mặc Trạch nghiền ngẫm: “Không ngờ Đại đệ tử núi Lưu Vân lại sâu nghĩa nặng với hai sư muội của mình như , đây là muốn hưởng tề nhân chi phúc* sao?"

* Tề nhân chi phúc: ý chỉ người đàn ông có nhiều thê thiếp là cuộc sống sung sướng.

 

“Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Kỳ Chiêu lạnh nhạt : “Nếu ngươi vào nàng, ta dù có c.h.ế.t cũng tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”

 

Mặc Trạch từ tốn khẽ xoa mái tóc dài của ta, ánh mắt nóng rực.

 

“Bổn tôn cũng không muốn cưỡng ép người khác.”

 

“Nhưng, ngươi phải nhanh lên một chút, nếu không mỹ nhân nép vào trong ngực, bổn tôn không chờ bao lâu nữa đâu.”

 

Kỳ Chiêu ta chăm , lập tức ngự kiếm rời đi.

 

Bỏ lại ta cùng Ma tôn mắt lớn trừng mắt nhỏ.

 

Tình cảnh có chút lúng túng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...