18.
Sân thượng, nơi chứa đựng những ký ức bị bắt nạt của tôi. Cũng là căn cứ bí mật nơi tôi và Tống Nhiên cùng ngắm sao.
Tôi đeo ba lô, đứng ở mép sân thượng. Khi Tống Nhiên đến, cậu ấy hốt hoảng.
"Lâm Tinh, cậu đang gì thế, đừng chuyện dại dột!"
Cậu ấy kéo tôi xuống khỏi mép sân thượng. Tôi đỏ mắt, khẽ run rẩy trong vòng tay cậu ấy.
"Tống Nhiên, cậu biết không, thực ra trước đây tôi thường khóc, không chỉ vì Lý Thái Đồng."
"Tôi có một... người cha vô cùng khủng khiếp, ông ta là cơn ác mộng của đời tôi."
"Nếu không có cậu, có lẽ tôi đã không sống nổi."
"Cậu có muốn... trở thành sự cứu rỗi của tôi không?"
Tống Nhiên dường như bị lời của tôi . Cậu ấy có chút cảm , dùng trán chạm vào trán tôi.
"Cô bé ngốc, tôi muốn."
Tôi ngẩng đầu, để lại một nụ hôn trên môi cậu ấy.
"Vậy cậu có chê tôi bẩn không?"
Tống Nhiên đáp lại rất nhanh.
"Không."
Tống Nhiên hôn đáp lại tôi, còn tôi thì từ từ buông tay khỏi cổ cậu ấy. Tôi thẹn thùng cúi đầu xuống. Nhân tiện, lén đồng hồ.
Bây giờ là sáu giờ đúng.
Cửa lớn sân thượng vang lên một tiếng rất lớn. Tiếng gào thét của Lâm Minh Viễn vang vọng khắp sân thượng:
"Thằng nhãi ở đâu ra, mày dám đụng đến con tao!"
Khoảnh khắc Tống Nhiên quay đầu lại, Lâm Minh Viễn sững người.
"Là mày ?!"
19
Nắm đ.ấ.m đầy sự ác ý của Lâm Minh Viễn lao lên rất nhanh.
Thân thể ông ta to lớn đến mức suýt chút nữa ngã đụng vào tôi.
Tôi tránh qua một bên, đáng thương cầu xin: "Bố ơi, đừng đánh nữa......"
Lúc này Lâm Minh Viễn sao có thể nghe lọt những lời này.
Tống Nhiên không hiểu chuyện gì, chỉ có thể đáp lại bằng nắm .
"Ông chính là người bố không bằng cầm thú của Lâm Tinh?"
Nắm đ.ấ.m của Lâm Minh Viễn khựng lại giữa không trung.
Đôi mắt ông ta trở nên lạnh lùng.
"Mày còn thích chơi trò giả người tốt đến khi nào? Đừng nghĩ ông đây không nhớ mày, mày chính là quản lý luân phiên của Love Room chứ đâu!”
20.
Tôi lạnh lùng họ quấn lấy nhau.
Trong đầu tôi vang lên những lời mà Lý Thái Đồng đã với tôi ngày hôm đó.
"Lâm Tinh, đừng nghĩ Tống Nhiên là người tốt."
"Tống Nhiên là quản lý luân phiên của Love Room. Có lần trong buổi livestream, cậu ta vô rơi khẩu trang và tôi đã thấy rõ mặt cậu ta."
"Cậu ta tiếp cận cậu có lẽ có mục đích khác."
"Lúc đó, tôi chỉ gửi ảnh của cậu vào lớp... người truyền tin lên diễn đàn trường rất có thể là Tống Nhiên."
Tay chân tôi lạnh toát, đầu óc thì lại cực kỳ tỉnh táo.
Tôi giả vờ hỏi: "Love Room là gì?"
Xung quanh đồ đạc bị đổ rầm rầm. Lâm Minh Viễn cuối cùng cũng không địch nổi Tống Nhiên.
Tống Nhiên cuối cùng đã khống chế Lâm Minh Viễn, ấn xuống đất.
Lúc này Tống Nhiên cũng rất tức giận, mặt nạ giả tạo của cậu ta dường như không còn giữ nữa:
"Không có gì cả, đừng nghe ông ta bậy!"
"Đó chỉ là một trang web, tôi đã hủy tài khoản từ lâu rồi... "
"Lâm Tinh, không phải ông ta đang bắt nạt cậu sao, hôm nay tôi giúp cậu xả giận!"
Tôi ngồi xổm bên cạnh Lâm Minh Viễn, ông ta giống như một con giun mập, bị Tống Nhiên trói tay ra sau, ngọ nguậy trên đất.
Lâm Minh Viễn vẫn còn đang chửi rủa:
"Thằng nhóc con... tao sẽ g.i.ế.c mày... Lâm Tinh là của tao..."
Tôi muốn nôn.
Tôi bước đến bên cạnh Lâm Minh Viễn, chằm chằm vào một chỗ nào đó của hắn, hỏi Tống Nhiên.
"Cậu , nếu chuyện Love Room này bị lộ, cậu sẽ bị mấy năm?"
Tống Nhiên kinh hoàng.
"Không thể ! Lâm Tinh, cậu muốn tôi gì cũng , tôi là học sinh tốt của trường Nhị Trung, tôi không thể đi tù!
Sắp thi đại học rồi, cậu không thể hủy hoại tôi!"
"Tốt thôi."
Tôi tươi như hoa.
"Vậy hãy giúp tôi một việc."
Tôi lấy điện thoại ra, chụp Lâm Minh Viễn nằm trên đất, bấm nút chụp.
Đồng thời, tôi lẩm bẩm tự :
"Quy tắc gia đình đầu tiên, không khóa cửa khi ngủ vào ban đêm.
Quy tắc gia đình thứ hai, phải uống hết nước mà bố cho..."
Bạn thấy sao?