Sự Hận Thù Phía [...] – Chương 2

3

 

Sau giờ học, Tống Nhiên xuất hiện ở cửa lớp.

 

“Tôi tìm Lâm Tinh.”

 

Không ai dám lên tiếng.

 

Tôi ngồi ở chỗ, không dám ngẩng đầu cậu ấy, càng không muốn bước ra khỏi cửa này.

 

Nhưng Tống Nhiên rõ ràng đã thấy tôi.

 

Cậu ấy đi thẳng vào, giọng lo lắng: 

 

“Lâm Tinh, tôi đã thấy bức ảnh đó rồi, cậu ổn chứ…”

 

Tống Nhiên đã thấy rồi.

 

Tôi nắm chặt cuốn sách trong tay, che giấu đi dòng nước mắt.

 

Tự ti và nhục nhã sắp nuốt chửng tôi.

 

Xung quanh là những tiếng khinh miệt.

 

Tống Nhiên thu lại vẻ mặt: 

 

“Ai đang nhạo ?”

 

“Lâm Tinh là học của các cậu, chứng kiến cảnh mình lâm vào cảnh khó xử, có đáng không?”

 

Từng lời của ấy đều đ.â.m vào tim tôi.

 

Nam sinh bắt đầu câu chuyện tỏ ra không hài lòng.

 

“Đây là lớp Một, chúng tôi thì liên quan gì đến cậu? Đừng nghĩ mình là chủ tịch hội học sinh thì giỏi…”

 

Chưa dứt lời, Tống Nhiên đã túm lấy cổ áo cậu ta, đ.ấ.m một cú.

 

Tống Nhiên không giống tôi.

 

Cậu ấy là một chàng trai trong sáng, cái gì cũng giỏi, là người nổi bật nhất trong cả khối.

 

Chính người như lại vì một con mèo hoang ở góc sân mà quen tôi, ngày càng gần gũi.

 

Tống Nhiên không hiểu tại sao tôi hay khóc vô cớ.

 

Cậu ấy chỉ lặng lẽ ở bên cạnh tôi, rồi vỗ đầu tôi :

 

“Lâm Tinh, cậu không muốn cũng không sao, đừng khóc nữa."

 

“Thế giới này, cuối cùng vẫn có chút tốt đẹp để níu giữ cậu.”

 

Tôi không thể kiềm chế mà cậu ấy.

 

Hóa ra, đến gần người như tôi, quả thật phải trả giá không nhỏ.

 

“Mày giả vờ nhân từ gì chứ? Lâm Tinh, bức ảnh đó mày không phải cũng đã xem sao? Thế nào, có phải khá gợi cảm không?”

 

Nam sinh bị đánh vẫn liên tục nhảm.

“Bảo vệ ta như , có phải ta đã cho mày sờ rồi…”

 

Một loạt bàn ghế bị kéo đổ, tôi lao tới, kéo Tống Nhiên lại.

 

“Tống Nhiên, đừng đánh nữa.”

 

Tôi nghe thấy mình khóc không thành tiếng.

 

Phải, còn gì nhục nhã hơn thế này nữa?

 

Nếu… nếu có thể c.h.ế.t đi, thì tốt biết bao.

 

4.

 

Tôi giống như một bức tượng, im lặng suốt cả ngày dài. Sau giờ tan học, tôi ở lại một mình trong lớp học trống, ngồi đến khi màn đêm từ từ buông xuống. Đồng hồ chỉ sắp đến 7 giờ rưỡi.

 

"- Quy tắc gia đình thứ sáu, không về nhà trễ."

 

Đây là quy tắc do Lâm Minh Viễn đặt ra. 

 

Sau khi mẹ tôi tái hôn với Lâm Minh Viễn, bầu không khí ngột ngạt này ở khắp mọi nơi trong gia đình. 

 

Mẹ tôi luôn với tôi hãy cố gắng chịu đựng, bà sẽ sớm ly hôn, sau đó, bà bỏ tôi lại một mình chạy mất, rồi để lại tôi tôi một mình gánh chịu nhiều năm. 

 

Không ai biết rằng trận đòn hôm qua của tôi cũng chỉ vì về nhà trễ vài phút.

 

"Lâm Tinh, tự mình đồng hồ đi, mấy giờ rồi?"

 

Lâm Minh Viễn đứng dậy từ ghế sofa, rút thắt lưng ở eo ra, từ từ tiến lại gần tôi.

 

"Bố, con xin lỗi, con sai rồi."

 

Tôi cố gắng kiềm chế sự run rẩy, gắng sức đứng thẳng người.

 

"Con sai rồi? Con sai ở chỗ nào, đọc lại cho bố nghe hai mươi tám quy tắc gia đình đó."

 

Ông lạnh lùng, đứng trước mặt tôi, quấn thắt lưng vào tay.

 

"Cởi quần ra, đi, nằm xuống sofa."

Tôi lùi lại.

 

"Lâm Tinh, đừng để ta phải lần thứ hai."

 

"Bố, hôm nay sau giờ tan học, thầy giáo có dạy thêm, nên con mới về trễ, xin bố đừng..."

 

Chưa hết lời.

 

Lâm Minh Viễn kéo mạnh tôi về phía sofa, dùng đầu gối đè mạnh vào vai tôi. Tôi cố gắng đẩy ra, quần vẫn bị ông kéo thô bạo. Tôi điên cuồng giãy giụa.

 

"Không! Không!"

 

Sức lực giữa đàn ông và con chênh lệch, tôi không thể thoát.

 

"Bố bảo con đọc quy tắc gia đình! Tại sao con không đọc?"

 

Những lời lẽ thô tục xen lẫn với lời nguyền rủa, ông ta vung thắt lưng trong tay lên, dùng hết sức đánh mạnh vào m.ô.n.g tôi. 

 

Tiếng hét của tôi vang vọng trong phòng khách.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...