1.
“Ô kìa, lớn thế này rồi mà vẫn bị bố đánh m.ô.n.g sao? Thật là đáng sợ.”
“Bố cậu ta là kẻ biến thái à?”
“Hay cậu ta đã điều gì quá đáng chăng, nếu không sao lại bị bố đánh như ?”
“Ảnh còn bị đăng lên vòng bè nữa, thật là xấu hổ quá!”
“Nghe đứa học sinh bán trú kia tên là Lâm Tinh, nó ít khi tham gia các hoạt tập thể lắm.”
……
Tôi là Lâm Tinh.
Lúc này, tôi vừa bước vào lớp, tay chân lạnh toát.
Bởi vì trên màn hình lớn của lớp học, đang chiếu một bức ảnh.
Trong ảnh, tôi đang khóc nức nở, nằm trên ghế sofa.
Và ống kính của Lâm Minh Viễn dừng lại ở chỗ quần tôi bị kéo xuống, chụp rõ vết đỏ và bầm tím ở đó.
Mười tám tuổi, tôi không có sự riêng tư, cũng không có lòng tự trọng, phơi bày phần kín đáo của mình trước mắt mọi người.
Bức ảnh này thậm chí còn không mờ.
Tôi thảm , giống như là chiến lợi phẩm của Lâm Minh Viễn.
Tôi bỗng nhớ lại lời ông ta ngày hôm qua.
“Được rồi, Lâm Tinh, cứng đầu thật đấy, giống như con mẹ đĩ thoã của mày.
“Bây giờ ngay cả khi đánh mày, mày cũng không có phản ứng gì nữa.
“Tao có nhiều cách trị mày.”
Lúc đó tôi thấy Lâm Minh Viễn cầm điện thoại lên, không hiểu ông ta đang gì.
Một cảm giác bất an chợt xâm chiếm trái tim tôi.
Tôi vội lấy điện thoại ra, bấm vào avatar WeChat của Lâm Minh Viễn.
Hóa ra, tối qua sau khi đánh tôi, ông ta đã chụp ảnh lại và đăng lên vòng bè.
Chú thích của ông ta cũng rất chói mắt:
【Ai cũng chỉ thấy sự tàn nhẫn của tôi, không ai hiểu nỗi khổ và khó khăn
của một người cha đơn thân.】
Bên dưới cơ bản toàn là bình luận của họ hàng.
【Lão Lâm, đúng lắm, tặng ông một like.】
【Đứa nhóc nhà ông là con , ông đừng ra tay quá nặng nhé.】
Trong số những avatar đã like, có một avatar hình con thỏ hồng quen thuộc, rất nổi bật.
2
Một tiếng nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau.
Lớp trưởng Lý Thải Đồng với tôi với đôi mắt to cong cong.
Hôm nay ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, cài một chiếc kẹp tóc hình con thỏ hồng đang rất thịnh hành.
Còn bên cạnh ấy là thân Hồ Hân, cũng đang nở nụ tương tự.
Khi bắt nạt tôi, họ luôn vô như .
Hồ Hân nháy mắt với tôi.
“Người trong ảnh là cậu phải không, Lâm Tinh.”
Tôi cúi đầu, lại vào avatar hình con thỏ hồng kia.
Dường như có điều gì đó kết nối với nhau.
Có lẽ Lý Thải Đồng và Lâm Minh Viễn đã kết trong lần thăm nhà ấy.
Cô ta luôn không thích tôi, thậm chí còn xúi giục các cùng lớp lập tôi.
Trong vòng bè của Lâm Minh Viễn chỉ có một người học của tôi, cũng đủ để hủy cuộc sống học đường của tôi.
Tôi không thể kiềm chế nữa, lao lên bục giảng, tắt máy tính.
Nhưng họ lại càng to hơn.
Tôi không hiểu vì sao.
Hồ Hân đến cuối cùng, lau nước mắt, vẻ mặt có chút khinh thường:
“Phải rồi, cậu không phải luôn thích Tống Nhiên sao?”
Cô ta bỗng hỏi một câu không liên quan.
Trái tim tôi chùng xuống.
Hồ Hân lại .
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, thật ra cậu tắt máy tính cũng vô ích."
“Sáng nay, bức ảnh đó không biết bị ai đăng lên diễn đàn trường, đã nổ tung từ lâu rồi."
“Bây giờ cả trường ai cũng đã xem."
“Cậu xem, Tống Nhiên có thấy không?”
Bạn thấy sao?