Sự Dịu Dàng Khó [...] – Chương 7

Sau khi rời khỏi bệnh viện, vừa ngồi vào xe, Tiểu Úc đã sốt ruột hỏi: “Tư Tư không phải con ruột của Lâm Quân Dật à?”

“Đương nhiên là con ruột rồi!”

“Nhưng… tôi cảm thấy giữa họ rất kỳ lạ.”

“Ồ? Không ngờ khả năng quan sát của em lại tốt thế!” Ivan . “Đó là vì Quân Dật vừa mới biết Tư Tư là con ấy…”

“Hả? Tại sao?” Trong đầu lập tức hiện lên những tiết cay độc trong các cuốn tiểu thuyết.

“Rất phức tạp, một lúc không thể rõ ngay .”

“Không sao, có thể từ từ.”

Vì Tiểu Úc cứ hỏi đi hỏi lại, cuối cùng Ivan kể rõ ngọn ngành sự việc cho biết.

Thì ra Lâm Quân Dật và vợ ta cùng lớn lên trong nhi viện, là đôi thanh mai trúc mã. Chỉ tiếc số phận trớ trêu, hai người nhiều lần hợp tan, cuối cùng do người em không cùng huyết thống cố chia rẽ nên họ hiểu lầm nhau. Lâm Quân Dật thất vọng, chán chường quay lại Mỹ, còn vợ ta lại mang bầu, chịu bao đau đớn, khổ sở. Cách đây không lâu, hai người gặp lại nhau, Lâm Nhĩ Tích không muốn bọn họ ở bên nhau nên đã tìm mọi cách chia rẽ, thậm chí còn lợi dụng cả Ivan…

Nghe kể xong, Tiểu Úc vô cùng sửng sốt, điều khiến sửng sốt không phải là câu chuyện đau lòng của Lâm Quân Dật và vợ ta mà là những gì Lâm Nhĩ Tích đã . Nếu đây là tiết trong tiểu thuyết ngôn , đã mắng té tát cái người phụ nữ chuyên hoại của người khác như Lâm Nhĩ Tích này rồi, hiện giờ, đây lại là người mà Ivan ngưỡng mộ bấy lâu, ít nhiều cũng phải kiềm chế một chút. “Thật không ngờ, thích phụ nữ cũng chẳng theo một tiêu chuẩn nào nhỉ?”

“Đúng thế, nếu không sao lại thích em chứ!”

“Hả?” Tiểu Úc lập tức đính chính: “Tôi trịnh trọng tuyên bố, tôi tuyệt đối không phải loại người như Lâm Nhĩ Tích.”

“Anh biết! Thực ra mới biết những việc ấy đã . Nếu sớm biết…” Ivan nhếch miệng, khổ sở, không tiếp.

“Ồ!” Vậy còn tốt, điều này chứng tỏ quan điểm thích phụ nữ của ta cũng không tệ lắm, thấy trong lòng an ủi phần nào. “Vậy bây giờ còn hận ta không?”

Ivan lắc đầu, bình tĩnh : “Anh không hận ấy. Cô ấy từ nhỏ đã sống gửi nhà người, cũng có chỗ khó của ấy. Bất kỳ ai lớn lên trong hoàn cảnh như ấy cũng đều đánh mất cái tôi… Hiện giờ, chỉ hy vọng ấy có thể hiểu mình thực sự cần gì, tìm thấy một người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho ấy.”

Cô thích câu trả lời của , thích vô cùng!

Thích sự khoan dung của , thích sự dửng dưng của

Yêu và hận luôn song hành.

Không hận… mới thực sự không còn nữa!

Không biết từ lúc nào những ngón tay thon dài của Ivan đã nắm chặt lấy bàn tay . Cô muốn rút tay ra càng nắm chặt hơn.

“Tiểu Úc…” Bàn tay còn lại của dịch chuyển đến ngang eo , ánh mắt chân thành chưa từng thấy. “Em sẽ , giống như em !”

Lời tỏ này kinh điển sao! Kinh điển tới mức muốn tìm một cuốn sổ để ghi lại.

Bàn tay để ngang eo ép chặt hơn một chút, người hơi ngả về phía . “Bởi vì cái ngày gặp em trước cửa quán trà đó, đột nhiên có cảm giác em chính là người phụ nữ ông trời đã ban cho …”

Cô hoàn toàn bị khuất phục bởi miệng lưỡi dẻo quẹo đó của , những lời đường mật thốt ra từ miệng thực sự ngọt ngào đến tận tim.

“Anh thực sự …”

Chưa hết câu, môi đã bị chặn lại bởi đôi môi mềm mại…

Hai cặp môi vừa chạm nhau, trời đất bỗng quay cuồng. Sự kinh ngạc ban đầu bị vùi lấp bởi nụ hôn nồng cháy, nhắm mắt một cách vô thức, cảm nhận sự tiếp của môi. Lúc đầu hôn rất dịu dàng, càng hôn càng sâu. Cuối cùng, ôm chặt lấy , chiếc lưỡi mềm mại khẽ luồn qua hàm răng của , đưa sâu vào trong… Đầu lưỡi vừa chạm, nụ hôn nồng cháy tan chảy đầy kích thích, sự nồng nhiệt hoang dại hoàn toàn mất kiểm soát đã xóa tan sự cảnh giác của .

Khi nụ hôn dài kết thúc, ôm lấy người , điều chỉnh nhịp thở và nhịp tim đang rộn rã. “Bây giờ em có thể chấp nhận rồi phải không?”

Mọi thứ bắt đầu quá đột ngột, cảm thấy hơi hoang mang… Không, rất hoang mang!

Cô cần bình tĩnh để suy nghĩ!

Nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Trong lúc hoang mang, thấy một chiếc xe đang đỗ cạnh xe của họ, cửa xe đang kéo xuống, gương mặt thanh tú, xinh đẹp của Lâm Nhĩ Tích hiện ra, cả ánh mắt mơ màng của ta nữa.

Như bị giội một gáo nước lạnh, bình tĩnh trở lại. Cô không muốn trở thành vật thay thế người khác, càng không muốn trở thành vật lấp chỗ trống trong cảm của Ivan.

“Anh có thể cho em chút thời gian không, để em suy nghĩ thật kĩ?”

“Bao lâu?”

Cô hướng cằm về phía cửa xe đối diện. “Đến khi có thể quên ấy. Trước lúc đó… em mong … đừng phiền em.”

Cô nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của , cảm nhận gật đầu một cái rất khẽ.

Từ lúc Ivan đồng ý cho thời gian suy nghĩ, “Hung thần đêm khuya” cũng không thấy gọi nữa, nếu không hụt hẫng thì chỉ là dối, cũng không phải là không thể chịu đựng nổi. Cũng sắp đến cuối kỳ, trong đầu toàn các bài thi, hoàn toàn không có thời gian để bận tâm tới mỗi ngày, khi sắp tới mười một giờ, bất luận ôn bài suốt đêm hay ngủ bù, luôn thích đặt điện thoại di ở nơi dễ với tay lấy nhất, chốc chốc lại kiểm tra xem có phải điện thoại đã hết pin rồi không.

Cuối cùng, môn thi cuối cũng kết thúc, Lăng Lăng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho một chuyến du lịch rồi đi ra ngoài bởi vì hôm nay giáo viên hướng dẫn của , Dương Lam Hàng, mời toàn thể thầy giáo và sinh viên thuộc nhóm đề tài của thầy ấy và một nhóm đề tài khác tới khu nghỉ dưỡng.

Tiểu Úc cũng ôm một chồng tiểu thuyết ngôn quay về phòng, chuẩn bị tận hưởng cuộc sống, sau khi Lăng Lăng đi rồi, căn phòng vốn không lớn lắm bỗng trở nên thật vắng vẻ. Tiểu Úc giở một cuốn tiểu thuyết ngôn , lại là một công tử nhà giàu khôi ngô, tuấn tú và một công tử đa , phong lưu, giở vài trang đã cảm thấy thật vô vị, tẻ nhạt.

Cô đành lôi điện thoại ra, mở phần danh bạ, gọi cho một vài người thân bọn họ đều rất bận, không phải bận hẹn hò với người thì bận đi shopping. Danh bạ điện thoại tiếp tục kéo xuống phía dưới, dòng chữ “Hung thần đêm khuya” hiện lên trên màn hình, tim chợt run rẩy, tâm tư trở nên hỗn loạn.

Đúng lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông, giật nảy mình suýt nữa thì rớt máy. Cô kĩ số điện thoại gọi tới, hóa ra là số nhà . Giọng ấm áp, dịu dàng của mẹ vang lên: “Tiểu Úc, thi xong rồi phải không? Hôm nay là sinh nhật con…”

Vẫn là mẹ luôn nhớ đến !

Cô cảm vô cùng, đang định vài câu cảm thì nghe thấy mẹ tiếp tục: “Tối nay Y Phàm mời nhà chúng ta dùng cơm, con về sớm một chút nhé!”

“Anh ta mời dùng cơm?” Không phải là bày tiệc Hồng Môn đấy chứ!

“Ừ, lần này nếu con còn lén bỏ trốn thì đừng quay về nhà nữa!”

Haizz! Thật đúng là mẹ!

Nhớ lại cuộc gặp mặt lần trước bỏ trốn, thực sự là trong cái rủi có cái may. Cô vốn tưởng mẹ vì thể diện nhất định sẽ tống cổ ra khỏi nhà, để tự sinh tự diệt cho nên hôm sau, đã vô cùng thành khẩn tự kiểm điểm lỗi lầm trước mặt bà, đồng thời hứa đi hứa lại lần gặp mặt tới sẽ không bỏ trốn nữa. Không ngờ bố mẹ lại không giận dữ như tưởng tượng, còn Âu Dương Y Phàm hôm đó có việc đã không tới.

Cô tưởng rằng cả hai bên đều không có thành ý như , việc này coi như đã chấm dứt, sao bây giờ còn gặp mặt nữa?!

“Nghe rõ chưa đấy?” Mẹ hỏi lại một lần nữa.

“Vâng, con nghe thấy rồi ạ! Lát nữa con sẽ về nhà là chứ gì!”

Cúp máy, thở dài, lại dòng chữ “Hung thần đêm khuya”. Trong giây phút này, cái quyết tâm bao nhiêu ngày qua vẫn chưa có của đột nhiên kiên định vô cùng.

Hít một hơi thật sâu, bấm điện thoại gọi cho Ivan.

Vừa nhấn nút gọi, đối phương lập tức nhấc máy, hạ thấp giọng : “Tiểu Úc?”

Có thể nhận ra lúc này không tiện chuyện cho lắm, Tiểu Úc vội : “Anh đang bận à? Vậy đợi xong việc rồi chuyện .”

“Từ từ đã!...” Một lát sau mới tiếp tục: “Không sao đâu, đang bàn phương án sáp nhập công ty với luật sư.”

“Em xin lỗi, đã ảnh hưởng đến công việc của rồi.”

“Còn có việc gì quan trọng hơn việc em nhớ chứ?”

Cô rất muốn mắng vài câu ngẫm nghĩ hồi lâu lại : “Cảm ơn!”

Lòng cảm thấy thật ấm áp, cảm giác coi trọng thực sự rất tuyệt vời!

“Lát nữa bàn xong việc với luật sư, sẽ tới trường đón em.” Anh im lặng một lúc rồi : “Tối nay muốn dẫn em tới tham dự một bữa tiệc vô cùng quan trọng.”

“Không cần đâu, tối nay em sẽ ăn tối cùng với vị hôn phu của mình.”

“Ồ!” Anh không gì thêm.

Tiểu Úc rõ ràng là muốn trêu tức không biết tại sao, khi ra những lời này lại thấy hơi xót xa, đặc biệt là khi nghe thấy chỉ lạnh nhạt thốt ra một tiếng: “Ồ!”

“Anh có thực lòng thích em không?”

“Có.”

“Anh có tin vào duyên phận không?”

“Ừm.”

“Vậy em cho một cơ hội, nếu trước mười hai giờ đêm hôm nay có thể tìm thấy em, em sẽ của !”

“Được!” Anh trả lời vô cùng vui vẻ, không cho cơ hội nuốt lời.

Được rồi, hãy chờ duyên phận !

Cô không muốn cưới một gã hoa hoa công tử như Âu Dương Y Phàm, cũng không muốn dễ dàng chấp nhận nên chấp nhận tin vào duyên phận. Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi ba của , tin ông trời sẽ cho gặp người đàn ông của cuộc đời mình.

Cô tắt điện thoại, cho vào trong ngăn kéo bàn.

Bước ra khỏi khu ký túc xá, Tiểu Úc đưa mắt xung quanh, hy vọng có thể thấy chiếc xe Porsche xấu xí đó, đáng tiếc tìm mãi mà không thấy. Trên đường đi, ngồi trong taxi, vẫn không ngừng đưa mắt qua cửa sổ xe tìm kiếm trong những chiếc xe đang lao vun vút trên đường…

Mỗi chiếc xe đua lao vút qua đều khiến tim khẽ run lên, dần dần phát hiện, thực ra so với chiếc Porsche, những loại xe đua khác còn xấu xí hơn rất nhiều.

Quãng đường dường như ngắn hơn mọi khi rất nhiều, chẳng bao lâu sau đã tới nhà , mẹ đã chuẩn bị sẵn cho rất nhiều quần áo lộng lẫy.

Cô khoác lên người bộ váy dạ hội mà mẹ chuẩn bị cho, ngồi yên để thợ trang điểm trang điểm. Thợ trang điểm luôn miệng khen xinh đẹp, muốn mỉm lịch sự đáp lễ mà không sao nổi.

Nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên toàn là nụ của Ivan và những ngôn từ đầy ý vị trêu chọc của . Lúc này, mới nhận ra, từ trước tới nay tỏ mới thẳng thắn sao, cảm sao!

Từng giây từng phút trôi qua rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn tối.

Ngồi bên chiếc bàn xoay ở tầng cao nhất của khách sạn, xuống những công trình kiến trúc bé xíu dưới kia, Tiểu Úc như thấy Ivan đang chạy khắp nơi tìm , không ngừng gọi điện và nhắn tin cho !

Thời gian lặng lẽ trôi đi, cảnh vật ngoài khung cửa kính chầm chậm dịch chuyển, chầm chậm biến đổi. Dường như thời gian trôi đi, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có sự kỳ vọng dành cho là vĩnh hằng.

Cô cúi xuống nhấp một ngụm trà đắng chát, bắt đầu thấy hối hận về sự ngây thơ của mình.

Duyên phận? Ông trời sao có thể cho Ivan biết đang ngồi ở nơi cao nhất của thành phố để đợi chứ?

thế này không phải là cho cơ hội mà là dập tắt niềm hy vọng của và cắt đứt cả niềm hy vọng của mình nữa.

Từng giây từng phút trôi đi, tim cũng từng giây từng phút bị bóp nghẹt, càng lúc càng chặt khiến gần như nghẹt thở.

“Tiểu Úc, con đang vội sao?” Mẹ hỏi. “Sao cứ đồng hồ suốt ?”

“Không ạ!”

bộ dạng như mất hồn của , khẽ ôm lấy vai , dịu dàng khuyên nhủ: “Mẹ biết con không thích Y Phàm, ghét cậu ấy quá phong lưu đa , con còn quá trẻ, vấn đề quá phiến diện. Y Phàm là một người rất có năng lực, nhân cách cũng tốt, bố mẹ không nhầm người đâu!”

Tiểu Úc im lặng, không một lời.

Mẹ thở dài vẻ mệt mỏi, : “Tiểu Úc, bố con già rồi, lại mắc bệnh tim, không thể việc vất vả nữa, con vẫn còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm xã hội, chúng ta không tìm một người có thể tin cậy để giúp con thì sao có thể yên tâm chứ?”

Tiểu Úc gật đầu. “Con hiểu… những người có thể giúp con tiếp quản sự nghiệp của bố đâu phải chỉ có một mình ta. Con có thể tìm người khác…”

“Cái con bé ngốc này! Trên đời này, lòng người khó đoán lắm, mấy người đàn ông thề non hẹn biển với con chưa chắc đã thực lòng thương con! Thực ra, con cứ tiếp với Y Phàm rồi sẽ thấy cậu ấy có rất nhiều ưu điểm, cậu ấy hiểu chuyện, có trách nhiệm, việc cũng cẩn thận, tính cách cũng tốt, thực sự là một người chồng tốt hiếm gặp.”

Anh ta có bao nhiêu ưu điểm như thì đã sao? Cả đời mòn mỏi đợi chờ một người chồng ngày đêm chơi bời, rượu chè ở bên ngoài thì cuộc sống dù có giàu sang, đủ đầy thế nào chăng nữa cũng không bù đắp sự trống trải trong lòng, đây mới là nỗi đau khổ lớn nhất của người phụ nữ!

Kim phút một lần nữa lại chỉ vào số mười hai, sáu giờ rồi, vẫn còn sáu tiếng nữa, kỳ tích liệu có xảy ra hay không?

Ivan liệu có bất ngờ lao vào, mỉm với : Đây là sự an bài của số phận, chúng ta hãy thuận theo ý trời đi!

Giây phút này, cuối cùng đã nhận ra trái tim mình không biết từ lúc nào đã bị Ivan chiếm hữu. Cô hy vọng, sốt ruột chờ đợi…

Giây phút này, cuối cùng đã hiểu cần phải nắm giữ trong bàn tay của chính mình chứ không phải chờ đợi ý trời.

Cô không chút do dự, đứng bật dậy, phải đi tìm Ivan, phải lao vào lòng , to với rằng: “Em ! Dù có phải mang họ của , em cũng vẫn !”

“Tiểu Úc!” Bà Quan thấy Tiểu Úc đột nhiên đứng dậy, vội giơ tay kéo ngồi xuống. “Con định đi đâu?”

“Con…” Cô muốn : Con không thể chấp nhận! Ngay cả khi Âu Dương Y Phàm có xuất sắc tới đâu đi nữa, con cũng sẽ không thể ở bên ta . Loại đàn ông giống như ta hoàn toàn không đáng để phụ nữ !

Thế sự luôn thật khó lường!

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, người phục vụ lịch sự cung kính dẫn một vị khách đi vào.

Tiểu Úc ngỡ ngàng ra cửa, cứ tưởng mình nhầm, chớp chớp mắt rồi lại dụi dụi mắt, vẫn là nụ vô thưởng vô đó.

“Ivan?!”

Cô chạy nhanh tới, niềm vui đến quá đột ngột khiến nhất thời không biết phải thế nào.

Cô muốn giới thiệu bố mẹ mình với , lại lo lắng trong hoàn cảnh này mà gặp bố mẹ thì có vẻ hơi đường đột. Có điều bộ com lê màu sữa mà Ivan mặc hôm nay khiến trông rất trẻ trung, khôi ngô, chững chạc hơn ngày thường rất nhiều. Cách ăn mặc này cũng rất phù hợp để ra mắt các phụ huynh.

“Hi!” Anh mỉm , với : “Xem ra đây thực sự là sắp đặt của số phận rồi!”

Cô ngẩng lên, mỉm với . Đúng , đây là sự an bài của số phận, chắc chắn chính là người mà đang chờ đợi…

Hiện giờ, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản họ ở bên nhau!

Nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ rằng, Ivan quay người lại, lễ phép chào bố mẹ : “Cháu chào , đã để phải đợi lâu rồi ạ!”

“Đâu có, chúng ta cũng vừa mới tới!” Quan Thiên Nguyên đứng dậy, bước về phía Tiểu Úc. “Tiểu Úc, để bố giới thiệu hai con với nhau, đây chính là Âu Dương Y Phàm, con trai bác Âu Dương của con đấy! Y Phàm, đây là con , Tiểu Úc.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...