Trăng đêm nay vẫn lặng lẽ như bao đêm khác, tiếng chuông gió bên cửa sổ vẫn thánh thót ngân nga như mọi ngày, cà phê vẫn tỏa hương nồng đượm.
Nhưng Tiểu Úc nửa nằm nửa ngồi trên giường, ôm cuốn tiểu thuyết ngôn đã hơn một giờ đồng hồ rồi mà chưa hề lật sang trang mới, đầu óc không ngừng vương vấn câu đó: “lạc trong dòng sông ái”.
Lăng Lăng thời gian hiển thị trên máy tính rồi lại đưa mắt cốc cà phê đã nguội ngắt mà chưa uống ngụm nào. “Hụt hẫng hả?”
Tiểu Úc từ từ định thần trở lại, lần thứ n đồng hồ trong buổi tối nay rồi, đã hơn mười hai giờ, Ivan vẫn không gọi điện. Kể từ sau khi rõ mọi chuyện với ta, “Hung thần đêm khuya” không còn thấy xuất hiện trên màn hình điện thoại của lúc mười một giờ đêm nữa. Tiểu Úc điện thoại, trong lòng bức bối như thể cái tên ngớ ngẩn đó đã nợ thứ gì đó không trả .
“Làm gì có chuyện đó! Cuối cùng không có ai phiền tớ nữa cả.”
“Muốn gọi thì hãy gọi đi, sao phải tự khó mình chứ?”
Trước ánh mắt thấu mọi thứ của Lăng Lăng, không thể lẩn tránh nữa, đành vứt bỏ mọi lời dối vô vị, thản nhiên : “Lăng Lăng, tớ phát hiện càng ngày tớ càng quan tâm đến ta rồi.”
“Động lòng rồi?!” Lăng Lăng lắc đầu, thở dài. “Tớ đã từ trước rồi, ta theo đuổi phụ nữ rất có bài bản, giờ cậu tin rồi chứ?”
“Tin rồi.”
Tiểu Úc cầm di , mở ra, gập lại, lại mở ra, cuối cùng vẫn không kiềm chế nổi, bấm điện thoại gọi cho Ivan.
“Vừa mới đây đã nhớ rồi à?” Vẫn là giọng điệu bất cần đời như giọng nghe có vẻ mệt mỏi.
“Thôi đi, tôi chỉ muốn xác định xem đã chết hay chưa thôi!”
“Anh sao chết , … Quân Dật hiện đang theo dõi trong phòng ICU, vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm…”
“Nghiêm trọng như sao?”
“Khuyên ta đi phẫu thuật từ lâu rồi mà ta không chịu nghe.”
“Anh ấy sẽ không sao đâu, có người như , ấy sao nỡ…”
Cô vẫn chưa hết câu, nghe thấy từ đầu máy bên kia điện thoại, Ivan lo lắng hỏi: “Bác sĩ, ấy tỉnh rồi!”
Sau đó, vội vã với : “Mai sẽ gọi lại cho em.”
Điện thoại liền vang lên tiếng “tút…tút”.
Không gọi còn tốt, gọi xong, thấy lòng trống rỗng, chơi vơi không biết tựa vào đâu!
…
Sáng hôm sau có một chuyên gia nước ngoài tới giảng bài. Đang học, chiếc điện thoại Tiểu Úc cầm trong tay bắt đầu rung, theo phản xạ, lập tức mở lòng bàn tay, vừa thấy dòng chữ “Hung thần đêm khuya” nhấp nháy trên màn hình, vội vã nhấn nút nghe, vừa bước ra khỏi phòng học vừa hạ thấp giọng hỏi: “Bạn thế nào rồi?”
“Cuối cùng cũng giữ tính mạng rồi, dạ dày bị cắt hai phần ba… vừa mới tỉnh lại.” Giọng của ta còn mệt mỏi hơn cả tối qua.
“Anh không sao chứ?”
“Có rảnh không?...” Anh ta dừng lại một chút rồi khẽ: “Anh rất muốn gặp em!”
“Được thôi, gặp ở đâu?”
“Em cứ đợi ở cổng chính, sẽ tới ngay!”
Tiểu Úc đứng đợi ở cổng chính đúng một tiếng đồng hồ, chiếc Porsche xấu kinh người đó mới dừng lại bên cạnh .
Mấy ngày không gặp, Ivan đã gầy rộc hẳn đi, gương mặt tiều tụy khiến lòng trắc ẩn. “Gần trường chúng tôi có một nhà hàng Hồng Kông khá ngon, lúc này ở đó chắc rất yên tĩnh.”
“Cảm ơn! Em thêm đôi cánh nữa là sẽ thành thiên thần đấy!”
Bước vào nhà hàng, đồ ăn gọi vừa đưa lên, Ivan cắm đầu cắm cổ ăn ngon lành, không bận tâm đến vẻ ngoài đạo mạo trí thức nữa.
“Này! Giờ xã hội bình đẳng rồi, đừng như thể mình bị áp bức như có không hả?”
“Em cứ một ngày một đêm không ăn gì thử xem!” Anh ta nuốt một miếng, uống một ngụm nước ngọt rồi lại nhét đồ ăn vào miệng, nhồm nhoàm : “Giờ ngay cả Phật tổ Như Lai đứng trước mặt, cũng có thể ăn cả ông ấy đấy!”
“Ăn đi, ăn đi! Đừng có ăn tôi là rồi!”
“Em?” Anh ta mỉm ranh mãnh. “Đợi ăn no bụng, tinh thần tốt đã! Đừng sốt ruột!”
“Anh chết đi!”
Đúng là đồ háo ăn!... Không, là đồ háo sắc!
Sao tự dưng lại tốt bụng đi quan tâm tới những việc vớ vẩn của ta gì chứ?
Ivan ăn tất cả những thứ có thể ăn trước mặt mình rồi ung dung lau miệng, hỏi : “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”
“Không , chiều nay tôi còn phải lên lớp.”
“Lên lớp? Em không nhầm đấy chứ? Giờ đến học sinh tiểu học còn biết trốn học nữa là… Em đừng mất mặt một nghiên cứu sinh chứ!”
“Tôi thi không qua, chịu trách nhiệm hả?”
“Yên tâm, có người họ dạy ở trường em, môn nào em không qua, sẽ nhờ ấy giúp.”
“Cái gì? Anh họ dạy ở khoa nào, tên là gì? Anh tôi nghe xem, không chừng tôi có biết.”
“Chắc em không biết đâu, ấy vừa mới tới trường em chưa lâu, tên là Dương Lam Hàng… Có dịp sẽ giới thiệu để hai người quen. Nếu có việc gì, em có thể tìm ấy nhờ giúp đỡ.”
“Dương Lam Hàng!” Miếng bánh ngọt vừa nuốt bị nghẹn lại, Tiểu Úc hắng giọng một lúc mới nuốt trôi.
“Em biết à?”
“Còn phải hỏi! Đó là người chồng lý tưởng trong mơ của tất cả nữ sinh trong trường tôi đấy, thầy ấy quá hấp dẫn!”
Có những người đàn ông thích hợp chồng, đủ chín chắn, đủ sâu sắc, quan trọng nhất là có trình độ, ví như Dương Lam Hàng!
Có những người đàn ông thích hợp , đủ dịu dàng, đủ tâm lý, ví như người đang ngồi trước mặt đây!
Có điều người đàn ông ở trước mặt giờ này phút này sắc mặt đang không tốt lắm, mặt dài như cái bơm!
“Anh nghĩ em đừng nên mơ mộng nữa, trái tim ấy sớm đã thuộc về người khác rồi.”
“Vậy sao? Là ai ?” Cô tò mò vểnh tai, phụ nữ chẳng có ai không thích buôn chuyện cả, đặc biệt là buôn chuyện về người đàn ông đặc biệt Dương Lam Hàng này.
“Có em cũng không biết.”
Một tin tức quan trọng như thế này sao có thể bỏ qua chứ? Tiểu Úc cầm lấy cánh tay của Ivan lắc qua lắc lại, van nài: “Nói cho tôi biết đi mà! Nói đi…”
“Chẳng có gì đáng cả. Khi ấy học ở MIT đã đem lòng một , vì đó mà ấy từ bỏ cơ hội ở lại MIT, về nước việc ấy không ngờ đó đã có trai từ lâu rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh ấy không muốn tìm nữa, chỉ muốn chờ đợi đó hồi tâm chuyển ý.”
“Thật là cố chấp! Nếu tôi là đó thì đã cảm và lao vào lòng thầy ấy từ lâu rồi!”
“Em đừng có mơ!” Ivan gí tay lên trán . “Anh ấy đã rồi, ngoài ấy ra, sẽ không lấy ai hết!”
Cô bất giác cảm khái vô cùng, buông tiếng thở dài. “Trời ạ, trên thế gian này vẫn còn người đàn ông như sao?!”
“Phải là, trên thế gian này vẫn còn người đàn ông ngốc như sao! Anh đã khuyên ấy bao nhiêu lần rồi, thì cứ đi, đã xác định người đó rồi thì hãy theo đuổi, quan tâm gì chuyện ấy đã có người hay chưa, chẳng lẽ có thủ môn rồi thì không thể ghi bàn sao?! Anh ấy cảm không thể miễn cưỡng, cần phải nuôi dưỡng từ từ, phải kiên trì chăm sóc. Hai năm chưa đủ, ấy có thể đợi năm năm, sớm muộn cũng sẽ khiến ấy lòng…”
“Nói cũng có lý mà, tưởng ai cũng mặt dày như sao?”
“Anh mà giống ấy, từ từ nuôi dưỡng, đợi đến khi em có cảm với thì con em có lẽ đã học đại học rồi!”
“Đừng khoác lác như thể mình là chuyên gia thế, đã có bao giờ chưa?! Với kiểu tán tỉnh của , cả đời chắc cũng chẳng tán đổ nào!”
“Lẽ nào phải nghiên cứu giống như ấy? Hay phải dùng toán học thống kê để tính toán, xem xác suất bao nhiêu?”
Không biết từ lúc nào, tay của Ivan đã đặt trên bàn, nắm chặt lấy bàn tay đang cầm cốc cà phê của . “Tiểu Úc, thì cần phải cố gắng giành lấy! Bất luận tỷ lệ thành công là bao nhiêu, sẽ biến nó thành một trăm phần trăm.”
Một dòng điện kỳ lạ chạy khắp người , Tiểu Úc giật phắt tay lại, cầm tờ giấy ăn ở trên bàn lau đi lau lại. “Đừng có với tôi về logic toán học, đã tốt nghiệp tiểu học chưa hả?”
“Tiểu học? Lẽ nào em không nhận ra đã tốt nghiệp MBA ở Harvard hay sao?”
“Harvard? Harvard sao lại cho ra những kẻ ngớ ngẩn như thế này chứ?”
“Nếu như ngớ ngẩn, bữa hôm nay em trả tiền đi! Đi thôi!” Ivan nhét tờ biên lại vào tay không chút khách khí.
Đợi Tiểu Úc thanh toán xong, Ivan kéo đi ra cửa.
“Đi đâu đây?” Cô hỏi.
“Nơi phụ nữ thích nhất, shopping.”
“Không phải định mua cho tôi mấy thứ đồ trang sức tầm thường đó chứ hả?”
“Em không thích đồ trang sức?” Anh ta hơi ngạc nhiên.
Cũng không trách ta , hiện giờ rất nhiều có chút nhan sắc, trong đó có không ít nữ minh tinh chỉ cần tặng trang sức, xe sang, nhà đẹp là lập tức có thể theo lên giường, ngay đến cảm cũng chẳng cần phải nuôi dưỡng. Chính vì thế mới nhào nặn nên những gã hoa hoa công tử như Âu Dương Y Phàm luôn tự cho mình là đúng đó.
Nghĩ tới tên ngốc đó, Tiểu Úc lại cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, phẫn nộ : “Tôi đã bảo phải học hành tử tế đã rồi hãy theo đuổi tôi, học cái gì không học, lại học cái thủ đoạn tầm thường của loại hoa hoa công tử như Âu Dương Y Phàm!”
“Có ai lại về chồng sắp cưới của mình như em không?”
“Nói thế thì đã sao chứ, đằng nào ta cũng không nghe thấy.”
“Ồ, cũng phải!” Anh ta gật đầu lia lịa tán đồng. “Vậy em muốn đi đâu?”
Cô ngẫm nghĩ, thực sự không có nơi nào hay để đi cả, bèn : “Tùy , đừng tới những nơi quá dung tục là , tìm chỗ nào đó đặc sắc một chút.”
Đợi xe dừng lại, Tiểu Úc thực sự có cảm giác muốn đập đầu vào tường, sao ta lại đưa tới bệnh viện chứ?
Có ai hẹn hò lại tới bệnh viện không?! Thật sáng tạo sao!
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khắp hành lang, Tiểu Úc đi sát phía sau Ivan, miệng không ngừng trách móc ta sao không sớm, khiến không kịp chuẩn bị chút đồ bổ dưỡng, đành phải mua ít hoa quả ở ngoài bệnh viện, xem ra có vẻ không thành ý cho lắm.
Đột nhiên bước chân của Ivan chậm lại, Tiểu Úc theo ánh mắt có vẻ ngỡ ngàng của ta, ở phía xa một ông lão đang đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, vào trong phòng qua cửa kính. Ở ông toát lên vẻ già dặn, từng trải không hề già nua. Ngay cả khi đứng cách ông ba mét, vẫn có thể cảm nhận rõ sự độc đoán khiến người ta nể sợ ở con người này.
Bên cạnh ông còn có một xinh đẹp, quý phái, Tiểu Úc đã gặp rất nhiều đẹp những người để lại ấn tượng trong thì thực sự không nhiều, Lâm Nhĩ Tích chính là một trong số đó. Nhìn thấy người trong mơ của người đó ở đây, Tiểu Úc ngoái lại một cách vô thức, bước chân của ta đã quay về tốc độ ban đầu, ánh mắt cũng trở nên trầm tĩnh như hồ nước sâu.
Ông lão tạm thời không thấy bọn họ, quay sang với Lâm Nhĩ Tích: “Nhĩ Tích, Quân Dật không biết trân trọng, sau này ông sẽ tìm một người đàn ông tốt hơn cho cháu.”
“Không cần đâu ông!” Lâm Nhĩ Tích khoác tay ông lão, khẽ: “Cháu chỉ muốn ở bên cạnh ông để chăm sóc cho ông.”
“Cháu ấy à…” Ông lão ho vài tiếng, thở dài : “Đến bao giờ mới biết lo cho tương lai của mình chứ?!”
Lâm Nhĩ Tích buồn bã lắc đầu. “Ông, chúng ta phải về rồi.”
“Ừ.”
Lâm Nhĩ Tích khoác tay ông lão đi theo một hướng khác, nắng chiều khiến bóng dáng họ trở nên mờ nhạt Tiểu Úc vẫn kịp nhận ra ta ngoái lại liếc . Ivan cũng theo bóng dáng của Lâm Nhĩ Tích, chỉ mà thôi.
“Tại sao không đuổi theo?” Tiểu Úc kéo tay áo Ivan, hạ thấp giọng : “Giờ là lúc ấy mềm yếu nhất, không chừng vẫn còn cơ hội, đừng bỏ lỡ cơ hội tốt này!”
Tiểu Úc thấy Ivan thẫn thờ mình, nhíu mày, cứ tưởng ta không hiểu ý, bèn khẽ thêm: “ Anh không hiểu phụ nữ đâu. Phụ nữ rất dễ , ở bên cạnh ấy lúc ấy yếu đuối, nhất định sẽ khiến ấy lòng…”
“Cô ấy sẽ không như đâu!”
“Tại sao?”
“Được rồi, chúng ta vào trong thôi.”
Bước vào phòng bệnh, Tiểu Úc suýt chút nữa không nhận ra Lâm Quân Dật, một thời gian không gặp, ta đã gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, hai mắt trũng sâu, không còn vẻ khôi ngô, cương nghị ánh mắt thì đầy thần thái, đang chăm bé ngồi ăn chuối trên sofa, ánh mắt vô cùng hạnh phúc…
Cô bé đúng là rất đáng , mái tóc xoăn như búp bê, hàng mi dài cong vút chớp chớp. Đôi mắt to tròn ngây thơ nổi bật trên gương mặt trái xoan nõn nà khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.
Cô bé quay đầu lại ta, trèo xuống khỏi sofa, đưa quả chuối lại gần miệng ta, : “Bố, bố có muốn ăn không?”
Anh ta lắc đầu, mỉm yếu ớt. “Tư Tư, bố hiện giờ không ăn, con cứ để phần cho bố…”
“Ồ!” Cô bé ngoan ngoãn đặt quả chuối đã ăn một nửa xuống mặt bàn ở cạnh ta, còn liếc đầy luyến tiếc.
Người vợ xinh đẹp lườm ta một cái. “Có ai bắt nạt con như không hả?”
“Trông rất ngon… Con lần đầu tiên cho …”
“Vậy em sẽ để phần cho đấy!” Vợ ta cúi xuống lấy tăm bông chấm nước, nhẹ nhàng chấm vào đôi môi khô khốc, nứt nẻ của ta, thật nhẹ, thật dịu dàng.
Anh ta quay sang, cầm lấy tay , đặt lên môi hôn…
Trong ánh mắt ngập tràn sự si mê đắm đuối…
Có lẽ muốn lãng mạn thực sự không cần cứ phải có trăng có hoa.
Ivan vô cùng bất lịch sự cắt ngang giây phút lãng mạn của hai người, ta gõ cửa, kéo Tiểu Úc đi vào. “Quân Dật, không sao thì đừng có nằm trên giường giả chết nữa, mau dậy xây tiếp nhà cho tôi đi!”
“Ồ! Âu…” Vợ Quân Dật đang định thì ta đã kịp thời ngắt lời: “Ivan, khởi công chưa?”
“Mọi việc đều xử lý xong cả rồi, ngày mai có thể tiếp tục thi công.”
Vợ Quân Dật vẫy tay gọi con lại.
Cô bé lập tức chạy tới, lễ phép chào Tiểu Úc: “Chào chị!”
Lời chào khiến như nở từng khúc ruột! Cô cúi xuống bế bé lên, hôn liên tục lên gương mặt nhỏ xinh đó. “Con chị đáng quá!”
Phụ nữ thích nhất là các bé gọi mình là chị, điều đó chứng tỏ vẫn còn trẻ, mà có người lại không biết thời thế, cứ nhất quyết đòi cải chính.
“Tư Tư, phải gọi là , biết chưa hả?” Ivan .
“Chào !” Tư Tư cầm lấy tay , vui vẻ chỉ về phía Lâm Quân Dật đang nằm trên giường, ngọt ngào : “Cô ơi, đó là bố cháu.”
Đứa trẻ mới ngoan sao!
Tại sao bầu không khí trong phòng bệnh bỗng chốc lại trở nên đến ?
Đặc biệt là Lâm Quân Dật, biểu cảm của ta bỗng trở nên rất đăm chiêu.
Bạn thấy sao?