Sự Dịu Dàng Khó [...] – Chương 5

Ngày hôm sau, những tia nắng ban mai xuyên qua chiếc rèm cửa màu trắng chiếu rọi xuống chiếc giường đôi màu trắng tinh, đánh thức giấc mộng đẹp của hai người.

Tiểu Úc giơ tay che ánh nắng chói mắt, mở to cặp mắt vẫn đang mơ màng.

Căn phòng rất lớn, trước mắt toàn một màu trắng tinh khôi.

Đây là đâu? Đây không phải phòng của ở nhà, cũng không phải phòng ở ký túc xá…

Cơn đau đầu dữ dội khiến chợt nhớ ra mọi chuyện tối qua, Ivan dẫn tới một quan bar quen thuộc, ta tâm trạng không tốt, gọi một ly Hennessy và bảo uống cùng. Cô cứ tưởng tửu lượng của mình cũng khá, đâu ngờ mới uống hai ly, máu nóng đã lan khắp các huyết quản, sau đó… sau đó không nhớ gì nữa.

Anh ta không đấy chứ?

Cô vội cúi xuống quần áo của mình, may quá, quần áo vẫn đang ở trên người.

Yên tâm, quay sang bên cạnh, Ivan đang ngủ, hơn nữa còn nắm tay , ngủ say sưa.

Cô không chút do dự, giơ chân đạp ta ra khỏi giường.

“A!” Sau tiếng kêu thảm thiết, Ivan xoa khuỷu tay bò dậy, vẻ oan ức.

“Sao vừa sáng sớm em đã định mưu sát chồng thế hả?!”

“Anh có biết nam nữ thụ thụ bất thân không hả?!”

“Với thân hình này của em… mà cũng gọi là phụ nữ…” Ivan trèo lên giường, ôm gối ngủ tiếp.

“Anh!” Cô tức giận giật lấy chiếc gối, lấy hết sức đập vào đầu ta.

“Đừng đánh! Đừng đánh!” Anh ta giật lấy chiếc gối trong tay , trịnh trọng thẳng vào mắt . “Anh chịu trách nhiệm là chứ gì?!”

“Chịu trách nhiệm thế nào?”

“Anh cưới em!”

“Anh đừng có mơ!” Cô đang định giơ tay tiếp tục đánh, không ngờ ta nắm chặt hai tay rồi ấn xuống giường đồng thời đè lên người khiến người bị nhấn chìm trong chiếc chăn lông vũ mềm mại, không sao cử .

Ivan khẽ nháy mắt với , ranh mãnh. “Vậy rốt cuộc em muốn phải thế nào đây?”

“Tôi…”

Câu hỏi này thực sự đã khó rồi, phải rồi, rốt cuộc muốn ta phải thế nào đây?

“Lẽ nào… em muốn…” Anh ta ranh mãnh, cặp mắt nhỏ dài híp lại, bắt đầu di chuyển từ mặt xuống phía dưới…

Những chùm sáng mờ nhạt xuyên qua rèm cửa phản chiếu vào cặp mắt đen nháy của ta, chao qua chao lại.

Gió nhẹ thổi chiếc rèm cửa khẽ bay bay, thoảng trong không khí là mùi hương mát lạnh của sữa tắm tỏa ra từ người ta.

Hơi thở nóng hổi của ta phả lên môi , như hôn mà không phải.

Tiếp ở một khoảng cách gần như , trong một tư thế ám muội như thế này, một dòng máu nóng kỳ lạ dâng lên trong ngực Tiểu Úc, khiến chức năng ngôn ngữ của gặp trở ngại, năng lực suy nghĩ gặp khó khăn, cũng quên mất tay chân cần phải cử như thế nào.

Người chưa từng nếm trải cảm giác đương như không hiểu đây là cảm giác gì, biết rõ cảm giác này không phải là “chán ghét”. Cô thậm chí còn có chút chờ đợi, muốn thử xem cảm giác hai cặp môi tiếp với nhau thực sự đê mê như người ta vẫn hay không…

Cơ hội ngàn năm có một như , Ivan lại đột nhiên buông ra, đứng dậy, bước xuống giường. Vào thời khắc áp lực trên cơ thể biến mất, Tiểu Úc cũng cảm thấy hẫng hụt, dòng máu nóng trong huyết quản trở nên nguội lạnh.

Trong hoàn cảnh này, chỉ có một khả năng duy nhất khiến người đàn ông dừng lại.

Anh ta vẫn chưa thể quên người phụ nữ trong tim mình…

Cô thầm khổ, có những điều có thể miễn cưỡng, duy nhất cảm thì không thể.

Vậy thì sao không thoải mái một chút, chân thành trở thành một người của ta, giúp ta vượt qua giai đoạn khó khăn này?

Tiểu Úc vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, chỉnh lại quần áo rồi bước ra, đang định quay về trường thì phát hiện Ivan ngồi trên sofa thất thần xuống sàn nhà, tay nắm chặt chiếc di .

xuống sàn nhà, trên đó không một vết bụi.

“Anh không sao chứ hả?” Cô hỏi.

“Cổ phiếu vừa mở sàn đã tăng chạm đỉnh rồi.”

“Cái gì?!” Cô thấy lòng nặng trĩu.

Biết rõ mọi lời an ủi lúc này đều là vô nghĩa, vẫn ngồi xổm xuống bên cạnh tay vịn của sofa, hai tay đặt lên tay vịn, ngẩng đầu ta. “Có lẽ vẫn còn khả năng cứu vãn… Không biết chừng chiều nay cổ phiếu sẽ giảm.”

“Anh sớm đã biết cái kết quả này.” Ivan ngửa đầu dựa vào sofa, hơi thở rất nhẹ, dường như không còn sức lực , hàng lông mày nhíu lại, hai đầu lông mày như sắp chạm vào nhau. Tiểu Úc rất hy vọng ta gào thét ầm ĩ như phát điên, chửi rủa hoặc đập đồ đạc, chứ không phải cố gắng kìm nén như thế này, ta như thế này khiến người khác thấy xót xa.

“Vậy tại sao không chuyện với các cổ đông của công ty, mua cổ phiếu từ tay họ chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”

“Đương nhiên là rồi, đã nghĩ hết cách mới mua hai mươi phần trăm cổ phiếu trong tay bọn họ.”

“Vậy …” Cú sốc này quả thực rất lớn, không biết tìm lời nào để an ủi ta nữa.

“Anh không sao. Anh chỉ rất thất vọng về một số người.” Anh nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt hơn. “Thứ bản thân không có , chấp nhận hủy chứ nhất quyết không cho người khác có … Sao phải tự khổ mình chứ?”

“Anh chẳng phải cũng đó sao? Biết rõ là thứ mình không thể có mà vẫn cứ cố chấp. Sao phải tự khổ mình chứ?”

Cặp lông mày của Ivan từ từ dãn ra, đột nhiên ta mở mắt, mỉm thoải mái với . “Em đúng, cùng lắm là tất cả sẽ kết thúc, và Quân Dật sẽ mở một công ty khác.”

Tiểu Úc còn chưa kịp đón nhận sự thay đổi đột ngột này thì Ivan đã kéo đi ra cửa.

“Đi đâu?”

“Đi ăn cơm đã, sau đó sẽ giải quyết vấn đề ở công trường.”

“Ồ!”

“Anh sản rồi, hôm nay em mời nhé? Phải rồi, tiền phòng đêm qua em cũng trả luôn nhé?”

“Không phải chứ?! Giờ tôi tuyệt giao với còn kịp không?”

“Không kịp nữa rồi! Anh ăn vạ em rồi!”

Khi họ ăn cơm, điện thoại của Ivan đặt trên bàn rung tới mức long trời lở đất, ta vẫn như không nghe thấy gì cả, say sưa ăn thịt bò một cách ngon lành.

Tiểu Úc cuối cùng không chịu nổi sự hành hạ này, bèn nhắc: “Điện thoại của kêu kìa.”

“Ừm!”

Anh ăn hết phần thịt bò của mình, lại cắt một miếng trên đĩa của Tiểu Úc, đặt vào đĩa của mình, tiếp tục ăn.

Cô liếc mắt cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại: Lâm Nhĩ Tích.

“Nếu vẫn không nghe, tôi sẽ nghe đấy!”

“Ừm! Em nghe đi.”

“Anh muốn tôi gì?”

“Tùy, muốn gì thì .” Anh ta lại cắt một miếng thịt bò vuông vức cho vào miệng, nhai chậm rãi.

Cô nhếch miệng. “Tại sao không nghe máy?”

“Nghe điện thoại của ấy trước mặt em, cứ cảm thấy có lỗi với em…”

“Xí! Liên quan gì đến tôi chứ, cũng đâu phải chồng tôi?”

Anh ta buột miệng : “Sớm muộn sẽ là thôi.”

Bàn tay cầm dĩa của Tiểu Úc khẽ run run, miếng thịt bò rơi xuống đĩa, mấy giọt mỡ bắn lên tay áo của . Cô vội lấy giấy ăn để lau, ra sức lau những vết mỡ vẫn ngấm vào vải, không sao lau hết .

Ivan ngẩng đầu , giơ tay tắt điện thoại rồi lại cầm lên nhấn nhấn vài cái, hình như đang cài đặt chức năng gì đó.

Cô tự thấy mình không phải người hẹp hòi, có những lời không hề để bụng, những lời của ta có lẽ đã hơi quá rồi, cần phải nhắc nhở ta mới . “Có những chuyện không nên đâu, ngộ nhỡ tôi tưởng thật thì thế nào?”

“Anh không hề , theo đuổi em rất nghiêm túc.” Ngữ khí của ta không giống như đang chút nào.

“Tại sao?” Cô ta, không còn cợt châm chọc nữa. “Bởi vì đột nhiên thích tôi? Hay là vì… muốn tôi chiếm dụng toàn bộ thời gian và cảm của , để không còn tâm tư nghĩ tới ấy nữa?”

Nét biểu cảm trên mặt Ivan bỗng trở nên cứng đờ ta không hề phản bác.

“Ivan, tôi thực lòng muốn với , lúc hụt hẫng, cần tôi ở bên cạnh, tôi sẽ không thoái thác tôi sẽ không , cũng giống như sẽ không bao giờ tôi !”

Cô đứng dậy, vứt lại tờ giấy ăn vừa lau mỡ trong tay, bỏ đi, khi bước tới cửa vẫn không quên để lại vài tờ tiền trên quầy.

Trong ký ức của , đó là lần rút lui hoàn hảo nhất trong cuộc đời !

Trải qua chiến dịch này, Tiểu Úc cứ tưởng chàng đẹp trai đó dù có dày mặt đến mấy cũng sẽ quay về tự kiểm điểm bản thân từ mười ngày đến nửa tháng, sau khi nhận thức lại mối quan hệ giữa họ mới tới khẩn thiết xin thứ lỗi, xây dựng lại vĩ đại của họ. Không ngờ, mười một giờ đêm, điện thoại đúng giờ đổ chuông, Tiểu Úc giơ tay cầm chiếc di để trên gối lên, trên màn hình hiện rõ dòng chữ: Hung thần đêm khuya.

Trong điện thoại vẫn là giọng nhẹ nhàng đầy quyến rũ đó: “Có phải đang đợi điện thoại của không ?”

“Một ngày không gọi điện phiền tôi thì sẽ chết hả?”

“Không… sợ em không sống nổi.”

“Xin hãy đổi sang hình thức tiêu khiển khác có đẳng cấp một chút, có không hả? Anh khiến tôi mỗi ngày đều không dám đi ngủ trước mười một giờ đấy!”

“Vậy tại sao em không tắt máy?”

“Tôi tắt máy… Tôi tắt máy ngộ nhỡ người khác có việc quan trọng không tìm tôi thì thế nào?”

Lăng Lăng đang ngồi trước máy tính lập chương trình, nghe thấy , ngoái đầu lại chớp chớp mắt đầy ám muội.

Tiểu Úc ngoảnh mặt đi, giả vờ không thấy.

“Anh có việc này muốn với em. Chiều nay cổ phiếu đột nhiên giảm rồi.”

“Thật sao?!” Cô sung sướng nắm chặt điện thoại, do hưng phấn giọng cũng chói tai hơn: “Anh thật không?”

“Thật! Hiện giờ cổ phần trong tay đã đủ rồi, ngày mai sẽ bàn kế hoạch mua lại với các cổ đông lớn của công ty đó. Haizz! Mấy ông già đó khó chơi lắm.”

Tiểu Úc cầm điện thoại, nằm dài trên giường, trái tim vốn ngang bướng là thế đột nhiên chùng xuống, giọng cũng trở nên dịu dàng hơn: “Tôi tin chắc chắn sẽ thành công.”

“Có câu này của em là đủ rồi.” Giọng của ta còn dịu dàng hơn nữa.

“…” Đột nhiên không biết nên gì nữa.

Chỉ nghe ta tiếp tục: “Phải rồi, hôm qua thực sự rất cảm ơn em, đợi sau khi nhà xây xong, nhất định sẽ tặng em căn đầu tiên!”

“Không cần đâu, giảm giá cho tôi là rồi!”

“Em thích nội thất theo phong cách nào? Anh sẽ miễn phí phần nội thất cho em…”

“Vậy cần phải có lương tâm một chút, dùng những vật liệu nội thất xanh, thân thiện với môi trường.”

“Em cứ yên tâm đi, không nghĩ cho em thì cũng phải nghĩ cho thế hệ sau của chứ?” Ngữ điệu và ngôn từ của ta đầy hài hước.

Bàn tay cầm điện thoại của Tiểu Úc cứng đờ, mặt bất giác đỏ bừng. “Anh có ý gì?”

“Ý nghĩa hiện trên từng từ đó thôi.”

Tiểu Úc đưa tay sờ hai má đỏ bừng, tức giận : “Đàn ông tôi gặp nhiều rồi, chưa từng gặp người nào da mặt dày như !”

“Anh tưởng em sẽ cúp máy.”

Cô đang do dự xem có nên cúp máy hay không thì bên kia điện thoại lại vang lên giọng thủng thẳng của Ivan: “Không nỡ cúp điện thoại của phải không? Không phải em cũng rồi đấy chứ?”

“Đồ tự kỷ!”

“Phụ nữ nhiều lắm, đây cũng đâu phải chuyện gì mất mặt đâu, không cần phải xấu hổ.”

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cúp máy.

Trên bàn, những bông hồng xanh dưới ngọn đèn neon đang lan tỏa sắc tím huyền bí, giống như sâu sắc và bền bỉ.

Tiểu Úc đột nhiên phát hiện ra hoa hồng xanh cũng không hề tầm thường!

Tiểu Úc rời mắt khỏi bó hồng xanh, vừa lúc phát hiện thấy Lăng Lăng đang mỉm rất đáng ghét. “Mùa xuân, mùa ! Lòng xuân rung rồi?”

Cô giả vờ không thèm bận tâm, vênh mặt, : “Thôi đi, tán theo kiểu thiếu đẳng cấp như ta, tớ phải cảm thấy buồn thay cho ta đấy!”

“Thiếu đẳng cấp? Theo tớ thấy ta nếu không phải là cao thủ trường thì sau lưng chắc hẳn phải có cao nhân chỉ dẫn.”

“Tại sao?”

Lăng Lăng đứng dậy, mệt mỏi xoa vai. “Những như cậu tuyệt đối không thể bị đánh gục chỉ với vài bó hoa tươi, hay mấy trò lãng mạn vớ vẩn , tớ thấy nếu ta xếp vài trăm ngọn nến ở dưới lầu rồi hét ầm lên là cậu suốt đời không thay đổi thì chắc cậu chẳng thèm để ý! Đằng này, ta mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, lại chọn lúc đêm khuya thanh vắng, thời điểm lòng người độc nhất để trò chuyện với cậu, như thế sẽ càng dễ khiến cậu thích ta. Bởi vì, những người phụ nữ tâm hồn càng phong phú càng thích đàn ông bước vào thế giới nội tâm của họ, để nhận biết con người thật sự của họ, để hiểu họ hơn…”

“Không ngờ cậu còn là một chuyên gia nữa đấy!”

“Chuyên gia thì tớ không dám nhận những kinh nghiệm đau thương thì cũng đã trải qua rồi.” Ánh mắt vẫn dừng lại ở avatar đang tắt đèn, chán nản : “Đừng trách tớ không nhắc cậu, đàn ông đại đa số đều thiếu kiên nhẫn, trong một thời gian khá lâu, ta có thể luôn đúng giờ gọi điện chuyện với cậu, không lệch một phút, năng cũng rất đúng mực, việc này tuyệt đối không hề đơn giản.”

Tiểu Úc không đồng : “Anh ta rỗi việc mà thôi!”

“Ngay cả rỗi việc mà có thể đúng giờ như cũng không dễ, đàn ông tốt không nhiều, có thể nắm bắt thì đừng bỏ lỡ!”

“Bọn tớ không phù hợp.”

“Tại sao?”

“Anh ta đã sâu sắc một khác, tớ không muốn khi ta ôm tớ trong lòng, trái tim lại hướng về người khác.” Cô buồn bã thở dài, thời gian này luôn nghĩ tới ánh mắt Ivan theo đó. Tình chân thành đó đã để lại vết thương sâu đến thế nào trong lòng ta, không thể đoán biết , cũng không muốn đoán biết.

Cho nên chấp nhận một người bình thường của ta, lúc nào rảnh thì trò chuyện, ra ngoài đi chơi, chỉ có mà thôi.

Lăng Lăng nghe thấy lời này, lập tức thu lại nụ , tỏ vẻ quan tâm, ngồi xuống cạnh giường . “Anh ta thích người khác rồi à? Vậy tại sao ta còn đối với cậu…”

“Cô đó không ta.”

“Ồ! Mỗi người đều có một quá khứ, cậu hà tất phải bận tâm như chứ?”

“Nhưng tớ không biết ta có thể quên quá khứ hay không!”

Cô luôn khát khao một nồng cháy, chỉ cần đó thuần khiết, chân thành, ngay cả khi tất cả mọi người trên thế giới đều phản đối, dù tới mức đứt từng khúc ruột, cũng cam tâm nguyện. Đằng này sự theo đuổi của Ivan giống như một trò chơi . Cô không nhận thấy chút chân , chút thành ý nào của ta, càng không biết mình có nên trao trái tim cho một người đàn ông bất cần đời như không.

Trong trường hợp này, họ nên tiếp tục chuyện với nhau nữa không? Nếu có một ngày thực sự ta, biết rõ sai lầm không thể cứu vãn, phải chấp nhận này thế nào đây?

Cho nên ngày hôm sau chưa tới mười một giờ, Tiểu Úc đã tắt điện thoại.

Đêm hôm đó, không sao ngủ , luôn cảm thấy điện thoại đang đổ chuông, luôn mơ hồ thấy Ivan đang bấm điện thoại gọi cho hết lần này tới lần khác… Sáng tỉnh dậy, nằm trên giường thẫn thờ một lúc lâu, mới nhớ ra sáng hôm nay có tiết học, không kịp trang điểm gì cả, vác cặp mắt thâm quầng chạy lên giảng đường.

Giờ học buổi sáng kết thúc trong mơ màng, Tiểu Úc theo dòng người đông đúc bước ra khỏi giảng đường, vừa ra tới cửa chiếc Porsche đã đập thẳng vào mắt, đầu óc đang mơ màng đột nhiên tỉnh táo hẳn lên.

“Quan Tiểu Úc!”

Cô cứ tưởng mình lẫn trong đám đông thì có thể không bị phát hiện, ai ngờ Ivan đeo kính râm vẫn có thể rõ đến , trong giây lát đã phát hiện ra , hơn nữa còn cất tiếng gọi rất dõng dạc.

Để tránh bị ta gọi thêm lần nữa khiến càng nhiều người để ý, Tiểu Úc bước nhanh tới, giơ chân đạp mạnh chiếc Porsche một cái. Chiếc xe đua này cũng không biết do nhà thiết kế ăn nào thiết kế, mà thấy rất tức mắt!

“Anh đang đóng phim đấy à?! Ra vẻ phong cách là việc của , có thể giả vờ không biết tôi không?”

Ivan tỏ vẻ oan ức, , : “Anh ký xong hợp đồng mua lại công ty là sốt ruột chạy ngay tới đây để gặp em. Em không tỏ ra ngạc nhiên thì cũng nên cảm một chút chứ!”

“Cảm cái đầu ấy! Í, mà sao biết tôi học ở đây?”

“Anh không biết, chỉ là đứng đây đợi thôi… Anh tự nhủ, nếu duyên phận khiến gặp em thì sẽ thuận theo ý trời!”

Trời ạ, tám năm qua cũng không đi học lấy một lần, tại sao hôm nay lại đi học chứ?

Lẽ nào đây chính là ý trời? Tiểu Úc kĩ lại một lần nữa gương mặt với nụ vô tội của ta, lắc đầu hỗn loạn. Không chút nương , đáp lại hai tiếng: “Nhạt nhẽo!”

Cô đang định bỏ đi thì Ivan đã kéo tay lại. “Hôm qua tại sao không mở máy?”

“Bởi vì không phải kiểu người tôi thích, tôi cũng không phải người mà nhất cho nên chúng ta không nên lãng phí thời gian quý giá của nhau nữa! Anh có hiểu không hả?”

“Ồ, hiểu rồi.” Cô cứ tưởng ta sẽ buông tay giống như lần trước ta bị Lâm Nhĩ Tích từ chối , ta lại hỏi tiếp: “Em muốn ăn gì, mời?”

Là ai đã : Nước trong thì không có cá, vua cũng thua thằng liều!

Thật quá… quá… quá đúng rồi!

“Ivan, tôi thật với nhé, Âu Dương Y Phàm mà lần trước tôi với chính là vị hôn phu của tôi đấy!”

“À!” Anh ta không hề tỏ ra kinh ngạc.

Tiểu Úc cảm thấy vô cùng tức giận. Tên óc heo này sao lại trì trệ đến ?

Cô không thể không tiếp tục bịa thêm: “Hai nhà chúng tôi mấy đời thâm giao, hứa hôn từ lúc còn trong bụng mẹ, hiểu không?”

“Ừm!”

“Sau khi tốt nghiệp tôi sẽ kết hôn với ta.”

Ngọc Hoàng Đại đế, Phật tổ Như Lai, xin hãy tha thứ cho những lời dối của con!

“Vậy sao? Anh ta tháo cặp kính râm, trợn tròn mắt kinh ngạc. “Có việc này sao? Sao chưa từng nghe thấy? Vậy thì thực sự cần phải suy nghĩ cho kĩ.”

Cuối cùng cũng không ngốc lắm!

“Đúng thế, đúng thế, hãy về suy nghĩ cho kĩ đi!”

“Nhưng hiện giờ thấy hơi đói rồi, hay là chúng ta vừa ăn vừa suy nghĩ…” Tiếng chuông điện thoại của ta cắt ngang câu chuyện cho nên khi ta nhận điện thoại, giọng tỏ vẻ không vui: “Có việc gì? Nói mau lên, tôi đang bận… Cái gì?!”

Người ở đầu máy bên kia không biết đã gì, mặt Ivan đột nhiên biến sắc. “Được rồi, tôi sẽ qua đó ngay!”

Ivan biến mất còn đột ngột hơn cả lúc xuất hiện, chỉ buông lại một câu: “Anh có việc phải đi rồi!” rồi rời đi. Tiểu Úc vẫn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì xe của ta đã biến mất.

“Hoàn hồn lại đi!” Có người vỗ vai .

Cô ngỡ ngàng quay đầu lại, mới nhận ra mình đang bị mấy nữ sinh trong khoa Quản trị vây quanh, trong đó có Tây Tây, người có mối quan hệ thân thiết với , đang nháy mắt trêu ghẹo. “Hì hì, đẹp trai quá! Bạn trai cậu đấy à?”

Đầu óc Tiểu Úc vẫn còn nghĩ đến cuộc điện thoại mà Ivan vừa nghe, buột miệng đáp: “Nếu như tớ bảo với cậu là bọn tớ không thân, cậu có tin không?”

“Nhưng…” Tây Tây như bất ngờ nhận ra điều gì đó. “Ánh mắt của cậu… không phải chỉ là quen biết thông thường!”

“Hả! Ánh mắt gì?”

“Đương nhiên là ánh mắt đang lạc trong dòng sông ái rồi…”

Câu “lạc trong dòng sông ái” khiến vô cùng sửng sốt, những lời Tây Tây sau đó, đều không nghe thấy nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...