Sự Dịu Dàng Của [...] – Chương 4

Tôi không cãi lại, vì tôi vốn không muốn tốn nhiều sức lực, cãi nhau với ai tôi cũng không thắng , huống chi đối phương rõ ràng đã chuẩn bị sẵn một bụng lý lẽ.Tôi cố rơi cây bút trong tay xuống đất, vừa cúi người xuống vừa : "Để tôi nhặt bút đã."Cô ta mới ngừng "bài diễn thuyết hùng hồn" của mình.Mỗi khi tôi không muốn giao tiếp với đối phương, tôi đều dùng cách này để cắt ngang lời người khác.Khi tôi ngẩng đầu lên ta, ta hơi quên mình đang đến đâu.Sau đó, tôi chủ lên tiếng."Cô có phải là cung Bảo Bình không?"Cô ta sững người, không ngờ tôi lại đột ngột hỏi điều này, vẫn ngoan ngoãn gật đầu."Sao biết?"Sao tôi lại không biết chứ?Vì tôi cũng là cung Bảo Bình, thời đại học lãng mạn đến mức suýt nữa lạc lối, nào là Người của phu nhân Chatterley, nào là Người , cơ bản có thể diễn tả quan niệm của tôi lúc đó.Rất ấu trĩ, bố tôi lúc đó còn ghét bỏ tôi.May mà, bây giờ đã lên Kim Ngưu rồi."Đoán thôi, lãng mạn như ."Lâm Uyển Uyển dường như không hài lòng khi tôi dễ dàng thấu ta, càng không hài lòng với thái độ thờ ơ của tôi, giọng điệu lại trở nên cứng rắn."Cô có thể buông tha cho ấy không? Cũng buông tha cho chính mình? Đừng dày vò lẫn nhau, tích tụ oán hận nữa."Vừa ta vừa khóc, nước mắt lưng tròng, rồi từ từ lăn xuống, khuôn mặt trẻ trung đầy vẻ uất ức và trách móc.Cộng thêm bộ n.g.ự.c phập phồng theo tiếng khóc.Thực sự đủ để khiến mọi vật giống đực xót xa.Tôi còn chưa kịp đưa khăn giấy qua, thì ta một câu, khiến tay tôi dừng lại giữa không trung.6"Hai người thậm chí còn không có quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c nữa, hôn nhân không t.ì.n.h d.ụ.c sẽ không kéo dài đâu.""Trang Dương với à?""Ừ, ấy bị cuộc hôn nhân của hai người áp bức quá lâu rồi!"Áp bức quá lâu?Tuần trước, tôi và Trang Dương vừa kỷ niệm 5 năm ngày cưới tại RITZ.Đêm đó, ta hỏi tôi: "Vợ, chúng ta có nên thử cái này không, để có một ngày kỷ niệm đặc biệt."Trang Dương thường chủ dùng nhiều cách để giữ gìn của chúng tôi, viên thuốc màu xanh hôm đó đã khiến tôi bật .Tôi chọc ta một cái: "... Thôi đi, kỳ cục quá."Bị từ chối, ta ha hả.Nhưng đó vẫn là một đêm cuồng nhiệt.Đặc biệt là trên chiếc ghế sofa đôi màu be cạnh cửa sổ kính, ngắm Tháp Minh Châu lấp lánh về đêm, Trang Dương đã chọn ở phía sau tôi.Tôi Lâm Uyển Uyển vẫn đang run rẩy, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác buồn nôn.Chọn ở phía sau, có lẽ là để dễ dàng hình dung ra dáng vẻ của Lâm Uyển Uyển trong đầu.7"Cô thích ta ở điểm nào?"Lâm Uyển Uyển cúi đầu, đỏ mặt.Cô ta gặp Trang Dương trong một lễ hội âm nhạc, đó là lần đầu tiên ta thấy một người đàn ông u sầu như , mọi người đều đang hò hét, chỉ có mình ta đứng hút thuốc ở ngoài sân, đầy tâm sự, đôi mắt sâu thẳm như Lương Triều Vỹ.Không lạ, hôm đó Trang Dương đi bàn chuyện hợp tác.Hôm đó có sáu người xin WeChat của Lâm Uyển Uyển, chỉ có Trang Dương dặn dò ta về trường sớm, và con đi một mình bên ngoài rất nguy hiểm.Đã xem quá nhiều phim của Vương Gia Vệ và đọc quá nhiều sách của Tam Mao, này cứ ngỡ sự khác biệt này là tia lửa của đang va chạm, không tắt không mờ, cũng giống như hộp dứa đóng hộp, sẽ không bao giờ hết hạn.Trang Dương chủ đề nghị đưa Lâm Uyển Uyển về trường, giúp ta mở cửa xe, thắt dây an toàn, còn tiễn ta vào tận tòa nhà ký túc xá.Hôm đó, ta đã Trang Dương chu đáo.Sau đó, khi ta đến tháng, Trang Dương còn đặt mua nước gừng và miếng dán giữ nhiệt cho ta.Và mỗi lần hai người ra ngoài, Trang Dương nhất định sẽ che chở cho ta ở phía sau.Nghe những chuyện ngọt ngào của hai người, tôi chỉ thấy mỉa mai.Lâm Uyển Uyển thật nực , lại đi tin vào sự dịu dàng của một người đàn ông đã có vợ.Nhưng chẳng phải người nực hơn chính là tôi sao?Vẫn cứ tưởng những điều này là

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...