1Tôi ở bên chồng tôi không phải vì ta xuất sắc thế nào, mà vì ta đối xử tốt với tôi.Tôi cứ nghĩ mình sẽ mãi cưng chiều như .Tôi là con duy nhất trong nhà.Từ nhỏ tôi đã biết một điều, đó là cả đời này dù tôi có nằm ì ra không gì, thì tài sản của bố tôi, tổng giám đốc một trong mười công ty bất sản lớn nhất, cũng đủ để tôi sống sung túc cả đời, thậm chí là phung phí.Thời đại học, tôi không hiểu tại sao mọi người lại vắt kiệt sức lực vì học bổng, chỉ có vài nghìn tệ, chưa bằng một chiếc giày mẹ tôi tiện tay mua cho tôi vào cuối tuần.Đi rồi tôi cũng không hiểu tại sao mọi người rõ ràng không vui vẻ lại không nghỉ việc, có gì quan trọng hơn việc bản thân vui vẻ chứ?Tôi và chồng tôi quen nhau trong một hội nghị thượng đỉnh về ngành tâm lý khi đang thực tập năm 4 đại học, khi đó ta là người phụ trách hợp tác kinh doanh của ban tổ chức, còn tôi là một nhân viên quèn cử đến.Hôm đó, khi đi thang máy lên lầu, tôi cờ đi cùng với một nhà tâm lý học hàng đầu trong nước, mọi người trong thang máy đều chen chúc lại gần để chào hỏi và xin phương thức liên lạc.Chỉ có tôi, hai tay buông thõng bên người, thờ ơ.Sau khi hội nghị kết thúc, một người đàn ông đến bên cạnh tôi và : "Tôi cứ tưởng không phải người trong ngành này chứ?"Tôi nghe liền ngẩng đầu lên, người đàn ông mặc vest lịch lãm này đang mỉm tôi, khi ta , mí mắt dưới khép lại, cả đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, trông rất vui vẻ.Tôi không hiểu, "Ý là gì?""Vừa nãy trong thang máy, thấy người kia, chẳng hề kích chút nào.""Ồ."Nếu tôi muốn quen với nhà tâm lý học này, bố tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là tôi có thể dùng bữa trưa với ông ấy, cần gì phải chen chúc.Người đàn ông đưa danh thiếp cho tôi, Giám đốc kinh doanh, Trang Dương.Sau đó, ta thêm WeChat của tôi.Sau đó, ta theo đuổi tôi.Trang Dương là một người trai rất chu đáo.Anh ta sẽ nhớ rõ ngày đến tháng của tôi, sau đó để sẵn trong túi xách của tôi một chiếc cốc giữ nhiệt đựng nước đường đỏ.Anh ta sẽ cùng tôi đi mua sắm, đưa ra nhiều lời khuyên khi tôi thử quần áo, không giống những người đàn ông gia trưởng khác.Anh ta cũng thường xuyên mua quà cho bố mẹ tôi, đúng , trai của tôi, sao có thể bỏ qua bố mẹ tôi .Nhưng khi Trang Dương đến nhà tôi, đôi khi bố tôi không vui lắm.Tôi hỏi ông sao .Ông : "Áo bông nhỏ sắp bị cướp mất rồi, bố không nỡ."Tôi : "Con mãi mãi là áo bông nhỏ của bố mà!"Sau đó, tôi vui vẻ kết hôn với Trang Dương, vui vẻ như bố mẹ tôi mong muốn.Trong đám cưới, tôi nghe thấy những lời bàn tán riêng tư: "Gia nghiệp của Lý tổng, thế là rơi vào tay người ngoài rồi, chẳng có nhà cửa xe cộ gì."Nhưng chúng tôi có mà!Những kẻ tầm thường này!2Tình này, một tháng trước đã trực tiếp phơi bày nơi tối tăm nhất, ép tôi phải thấy bộ dạng tan vỡ của nó.Hôm đó, tôi hoàn thành một buổi tư vấn, mở điện thoại ra thì thấy một tài khoản WeChat của phụ nữ thêm tôi vào.Nhiều khách hàng sẽ tư vấn trực tuyến, tôi không suy nghĩ nhiều liền đồng ý lời mời kết .Nhưng ta không chào hỏi gì cả, chỉ gửi cho tôi một bức ảnh.Trong ảnh, một người đàn ông đang cúi đầu dùng d.a.o gọt một quả xoài vàng, không rõ mặt.Sau đó, đối phương lại gửi đến một câu."Chồng đang gọt xoài cho tôi đấy."Câu trần thuật đơn giản này khiến tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ vì bàng hoàng.Đọc những chữ cái đầy mỉa mai và khoe khoang này, trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.Tôi hít sâu một hơi, run rẩy phóng to bức ảnh như một chiến sĩ cách mạng ra pháp trường.Khoảnh khắc đó, tôi không thở nổi.Người đàn ông đó là Trang Dương.Bởi vì vết sẹo trên mu bàn tay trái của người đàn ông trong ảnh, Trang Dương cũng có.Anh ta với tôi, hồi cấp 2 ta nghịch ngợm, sau khi học xong bài ma sát sinh nhiệt, ta đã lấy thước thép của mình chà liên tục trên mặt đất, rồi áp lên tay kia để thử nhiệt độ.Kết quả là bị phỏng rộp.Anh ta quên mất kim loại dẫn nhiệt rất tốt.Sau đó, vết phỏng rộp vỡ ra, để lại một vết sẹo vĩnh viễn.Sau khi nghe xong, tôi còn ta một hồi lâu, vừa ngốc vừa đáng .Bây giờ, bàn tay trong ảnh đang đỡ quả xoài, vết sẹo này dính đầy nước ép.
Bạn thấy sao?