"... Bởi vì, bởi vì thích tỷ. Nhưng tỷ còn chưa cho ta cơ hội mở miệng đã bỏ đi không một lời từ biệt, tỷ đâu có biết, ta đã lật tung bao nhiêu ngọn núi mà vẫn không tìm thấy tỷ."
Lục Xuyên ấm ức cực kỳ, lại nức nở hai tiếng.
"Nếu ta không ra, đến lúc đó tỷ lại chạy mất, ta biết khóc với ai?"
Lời tỏ đột ngột của Lục Xuyên khiến ta đỏ mặt đến tận tai.
Không phải, sao hắn lại thẳng thắn thế chứ! Hồ ly đều thẳng thắn như sao!
Nếu ta từ chối hắn, hắn có khóc to hơn không.
Phiền chết đi , ta là bá vương của Thiên Linh tông, việc gì ta phải để ý đến tâm trạng của hắn chứ.
Chẳng lẽ... ta cũng có chút thích tên hồ ly thối này?
Ta gấp đến nhảy cẫng lên, kêu ầm ĩ: "Ngươi! Ngươi đang bậy gì ! Ta là sư tỷ của ngươi! Lát nữa ta sẽ đi mách sư tôn, ngươi có ý đồ không tốt với sư tỷ!"
"Tỷ có bản lĩnh đi mách sư tôn, ta sẽ có bản lĩnh cầu sư tôn gả tỷ cho ta. Ta nghĩ có lẽ sư tôn rất thích ta đấy."
Ta tức đến giường. Đó là vì sư tôn chưa thấu bộ mặt thật của ngươi.
Đúng là một con hồ ly trà xanh!
Hừ, lại là bộ dạng này, quả nhiên những lời vừa rồi đều là giỡn, chắc chắn là muốn nhạo ta.
Ta lại còn đỏ mặt nữa chứ!
Ta còn định gì đó, Lục Xuyên đột nhiên bịt miệng ta lại.
"Suỵt, có người đến."
16
Ta thường xuyên tiếp với dược liệu, lập tức nhận ra trong không khí lan tỏa một mùi hương bất thường. Khi phản ứng lại, ta nhét một viên Băng Tâm hoàn vào miệng Lục Xuyên. Nào ngờ hắn lại thè một vật thể ấm áp mềm mại liếm vào lòng bàn tay ta, tim ta đập nhanh như điên.
Một lúc sau, có người đi vào. Người đến đang lục lọi bao hành lý của ta và Lục Xuyên.
Tà tu rốt cuộc là những người thế nào , còn cả chuyện ăn trộm ăn cắp nữa?
Đột nhiên, cái túi phồng bên cạnh ta xẹp xuống, ta trợn mắt há hốc mồm một con hồ ly nhỏ chui ra từ trong chăn.
Móng vuốt mềm mại của hồ ly áp vào môi ta, rồi lặng lẽ tiến về phía bóng đen trong bóng tối.
Một tiếng thét xé toạc màn đêm.
Khi đèn sáng trưng, bọn ta đều không ngờ, hóa ra lại là tức phụ của Triệu Tứ.
Những người khác trong thôn nghe thấy tiếng chạy đến, sau một hồi uy hiếp dụ dỗ, tức phụ Triệu Tứ mới khai ra sự thật.
"Tối hôm đó Triệu Tứ uống rượu về, vô ý đánh đứa con khổ mệnh của ta đến giờ vẫn phải nằm liệt giường, ta tức quá rút dao đâm hắn ta."
"Sau đó ta thật sự sợ bị nha dịch phát hiện, lại nghe thời gian gần đây trong thành Doanh Châu có nhiều tà tu, nên ta đành giả tà tu người. Lưu bá lại mời tiên nhân đến giúp, ta nghĩ tiên nhân có lẽ có thuốc cứu chữa con trai ta, nên ta mới đến trộm thuốc."
Nàng ta khóc đến thê thảm, ta cảm thán không thôi. Nhưng chuyện này đã không còn trong phạm vi quản lý của bọn ta nữa, chỉ có thể giao cho nha môn xử lý.
Trước khi đi, ta vẫn để lại tất cả đan dược cho tức phụ Triệu Tứ.
Ta đã đi xem qua con trai của nàng ta, e rằng cả đời này chỉ có thể nằm trên giường. Nhưng vẻ mặt tức phụ Triệu Tứ cảm đến khóc không ngừng, ta lại không nỡ ra.
Chuyện trong thôn đã kết thúc, giờ ta dù không muốn về tông môn cũng không nữa rồi.
17
Ta run rẩy quỳ trước mặt sư tôn chuẩn bị nhận phán xét.
Sư tôn chỉ im lặng uống trà, không gì.
Ta ra tay trước: "Sư tôn, đệ tử có thể có lỗi, lùi một vạn bước mà , ngài không có lỗi sao?"
Sư tôn bị nước trà sặc đến ho sù sụ. Rõ ràng ông ấy có chút chột dạ.
Lục Xuyên vội vàng tiến lên vỗ lưng cho sư tôn: "Tỷ tỷ, tỷ đừng nữa, nhận lỗi với sư tôn là chuyện này coi như xong."
Sư tôn tỏ vẻ nghi hoặc về cách gọi của Lục Xuyên.
"Nàng nàng không còn là người của Thiên Linh tông nữa, con không thể gọi nàng là sư tỷ ." Lục Xuyên cụp mắt xuống, ấm ức .
Bạn thấy sao?