"Tiểu thư, sao lại đi một mình thế, gần đây trong thành không yên ổn lắm, có muốn tiêu sư không? Tiêu cục bọn ta đang có ưu đãi đấy."
Khi đi ngang qua một tiêu cục, một tiêu sư dựa vào cửa gọi ta lại.
Mặt nạ màu xanh đen che nửa mặt dưới, chỉ để lộ đôi mắt quyến rũ.
Hiếm lạ thật, hiếm lạ quá, trên đời này còn có người có đôi mắt màu hổ phách giống Lục Xuyên.
Không ổn!
Ta đối diện với đôi mắt không thể đọc cảm kia.
Ta co giò chạy.
Nhưng cổ áo đã bị hắn túm lấy.
"Chạy gì chứ, sư... tỷ." Lục Xuyên một tay gỡ mặt nạ, hơi thở ấm áp phả lên làn da ta, khiến ta nổi da gà trong tích tắc.
9
"Nói đi, tại sao lại bỏ đi không một lời từ biệt."
Lục Xuyên đảo mắt quanh căn nhà nhỏ ta ở, không khách sáo ngồi xuống gác chân chữ ngũ, thờ ơ nghịch tua kiếm.
Cái tua kiếm đó là quà sinh nhật mười tuổi ta tặng hắn.
Giờ đã có phần cũ kỹ, có thể thấy chủ nhân bảo quản rất tốt, viên ngọc trên tua kiếm vẫn trong suốt như nước.
"Không phải ngươi thích Tần tiểu sư muội sao."
Mặt Lục Xuyên đầy nghi hoặc.
Ta chịu không nổi áp lực từ ánh mắt Lục Xuyên, đành phải bán đứng sư tôn.
Ta rụt rè ngước mắt , sắc mặt hắn không tốt lắm.
"Ài."
Lục Xuyên cứ thở dài, vẫn là thở dài.
Hắn xoa trán khổ: "Sư tôn cũng thật là, có thể đừng đọc nhiều thoại bản nhân gian không, thật là người mà. Nếu đã muốn bậy, thì nên tỷ là chân mệnh thiên nữ của ta chứ."
Lục Xuyên lẩm bẩm gì đó, ta nghe không rõ.
Hắn muốn ta chân mệnh thiên nữ của hắn sao?
Hắn không phải đang có âm mưu gì chứ.
Giờ đến lượt ta thở dài.
Ta đã từ bỏ cuộc sống ăn bám để tự lập rồi, kết quả ngươi lại với ta, cái gì nam chính nữ chính, đều là giả cả.
Thật kỳ lạ, tại sao sau khi biết tiểu sư muội không phải nữ chính của hắn, ta lại có chút vui thầm.
"Đã giải oan rồi, sư tỷ cũng nên về tông môn thôi."
Lục Xuyên không còn thái độ lạnh nhạt ban đầu, chậm rãi lấy từ trong ngực ra một gói đồ.
Ta cứng miệng: "Ta không về đâu. Hơn nữa, ta không còn là người của Thiên Linh tông nữa, ngươi không cần gọi ta là sư tỷ nữa."
Ta kéo giãn khoảng cách với hắn.
Trốn đi rồi lại về, thật mất mặt quá.
Ngón tay thon dài của hắn khựng lại, mở gói đồ ra.
Bên trong là mấy miếng bánh đường trắng tinh.
Hắn vẫn nhớ ta muốn ăn cái này.
Lần trước còn chưa kịp ăn đã rời khỏi tông môn rồi.
"Vậy ta gọi tỷ là gì, tỷ tỷ?" Hắn nửa nửa không ta, kẹp một miếng bánh đường đưa đến bên miệng ta.
Chắc là do luyện đan nhiều quá, đầu óc ta có chút choáng váng.
Ta hoàn hồn, gạt tay hắn ra.
Tên hồ ly này lớn rồi, học cách trêu ta rồi!
Ta hung dữ: "Hồ ly tinh!"
Lục Xuyên không giận mà , ngoan ngoãn thu dọn đống lộn xộn dưới đất.
10
"Tỷ tỷ, tỷ thật sự không cần ta ở cạnh sao?"
"Không cần! Tuy ta không biết phụ mẫu ruột là ai, chắc cũng là con người." Ta đá hắn một cái.
Ý là, ta không có tên đệ đệ hồ ly đột nhiên xuất hiện như ngươi!
"À." Lục Xuyên tủi thân ôm chăn đứng trước cửa.
"Nếu tỷ tỷ đã không muốn thấy ta nữa, ta cũng không còn chỗ nào để đi, ngủ tạm trước cửa một đêm cũng ..."
Ta không đợi hắn hết, "bịch" một tiếng đóng cửa lại.
Gần đây ta học một từ mới trong nhân gian, dùng để hình dung hắn thật là thích hợp - tên hồ ly "trà xanh"!
Đêm xuống.
Cùng với tiếng thở dài thảm thiết trong rét buốt trước cửa, ta chuẩn bị vào giấc mộng.
Ta bị tiếng đánh nhau đánh thức.
Ta rất khó chịu khi bị đánh thức, càu nhàu: "Ồn ào gì thế, sáng mai ta còn phải dậy sớm luyện đan, có để người ta nghỉ ngơi không..."
Một móng vuốt sắc nhọn hướng về phía ta.
Ta hét lên rồi lấy đan đỉnh liên tục đập qua.
"Rắc rắc", ta biết tay này chắc là gãy rồi.
"Ngươi muốn chết!"
Kiếm của Lục Xuyên đâm trúng tim kẻ đó, hắn ta lập tức ngã xuống bất .
Người này chính là tên tà tu gần đây khiến mọi người hoang mang.
Bạn thấy sao?