17.
Tôi nằm viện ba ngày, hiếm khi không có ai đến quấy rầy tôi. Khoảng thời gian ngắn ngủi và nhàm chán này có lẽ chỉ là một cụm từ thoáng qua như “ba ngày sau” trong cuốn tiểu thuyết ngược đó.
Nhưng tôi phải tận dụng ba ngày còn lại để rất nhiều việc. Tôi muốn nắm bắt mọi cơ hội.
Ở kiếp trước, bác sĩ Văn là bác sĩ gia đình sau này đã nắn xương cho tôi. Anh ấy là tay sai trung thành của Trình Ngữ Thanh.
Anh ấy đã lợi dụng sự thuận tiện trong nghề nghiệp của mình để kê cho tôi một giấy chứng nhận bệnh tâm thần, hướng dẫn tôi trầm trọng thêm bệnh trầm cảm và quay phim lại cảnh tôi đ iên cuồng, gửi video cho giới truyền thông, cũng là một trong những đồng phạm đã đ ẩy tôi xuống vực thẳm.
Nhưng lần này, tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó khác biệt ở ấy.
Mấy ngày nay, tôi thường xuyên hỏi ấy về hình cái đầu bị va đ ập của tôi, tôi vô cùng lo lắng một ngày nào đó tôi sẽ đột nhiên mất trí nhớ về cốt truyện và trở thành NPC, vô hay cố ý tìm chủ đề với ấy.
Và tìm hiểu xem ấy thích một như thế nào, tôi sợ một sớm một chiều tiếp rồi có cảm với Trình Ngữ Thanh, mở ra chế độ hắc hóa.
Bác sĩ Văn kiên nhẫn giải thích cho tôi trạng cục máu đông trên đầu tôi. Anh ấy với tôi rằng hai ngày sau vết thương có thể c ắt bỏ để tôi khỏi lo lắng.
Anh ấy còn ân cần dặn dò tôi rằng khi khâu vết thương thì sẽ khỏi. Tóc cạo trọc có thể buộc đuôi ngựa che đi. Cuối cùng, ậm ừ một lúc lâu, rằng ấy thích những thú vị, có giọng hay.
Tôi thoáng thấy chóp tai ấy chuyển sang màu đỏ, hơi buồn . May mắn thay, không phải thích kiểu hương vị trà nồng nặc như Trình Ngữ Thanh.
Sau khi xác nhận bác sĩ Văn vẫn chưa bắt đầu theo cốt truyện, tôi đã cố gắng cải thiện hình ảnh của mình trong ba ngày qua, nghĩ đến cái chân què của mình ở kiếp trước, tôi bắt đầu bị chuột rút.
Sợ rằng mình có thể bị cốt truyện chính sửa chữa, tôi lặng lẽ viết ra cốt truyện vào đêm khuya và đặt nó vào một tập tin mật khẩu ẩn ngụy trang thành một cuốn sách điện tử mà chỉ tôi mới có thể mở ra để nhắc nhở bản thân sau này.
Để không bỏ sót chi tiết nào, tôi đã cố gắng kể càng chi tiết càng tốt, những ký ức như quá khủng khiếp khiến tôi không khỏi run rẩy và khóc thầm khi viết. Trời đã khuya, bác sĩ Văn mở cửa và thấy khuôn mặt ướt nhoà của tôi.
Đối mặt với bác sĩ Văn, tôi chỉ có thể giả vờ như đang đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn bi thảm, ấy vội vàng an ủi tôi suốt một tiếng đồng hồ, với tôi rằng mọi thứ trong sách đều là sai sự thật.
Kết quả là, ngày hôm sau ấy đến gặp tôi với khuôn mặt đỏ bừng và hỏi tôi đang đọc cuốn tiểu thuyết nào và liệu tôi có thể giới thiệu nó cho ấy không.
Tôi không nên lời. Tôi cảm thấy mình giống một cún nhỏ… Có lẽ đây là một cơ hội. Tôi hỏi: “Bác sĩ Văn, có thể giúp tôi một việc không?”
18.
Đến ngày thứ năm, vết khâu sau gáy của tôi đã tháo chỉ, tôi không còn lý do gì để ở lại bệnh viện nữa, tôi đã thêm thông tin liên hệ của bác sĩ Văn bằng tài khoản mạng xã hội mà tôi không thường xuyên sử dụng.
Tôi xây dựng một để cho mình một kế hoạch dự phòng. Nếu không thể trở thành đồng minh của tôi, thì ít nhất cũng đừng dễ dàng trở thành công cụ giet người trong tương lai của Ngữ Thanh.
Khoảng thời gian này cũng xem như gió yên biển lặng, Trình Ngữ Thanh một bên chuẩn bị cho lễ trưởng thành, một bên không ngừng cập nhật mạng xã hội, nội dung không phải là mẹ ta như nào, mua cho ta cái này cái kia, thì là các thể loại đồ phiên bản giới hạn, có đồ đặt riêng đắt ra sao, còn có một vài chiếc siêu xe vô khoe ra, và một ngôi nhà cổ ở thành phố H trị giá hàng trăm triệu.
Khu vực bình luạn bên dưới đều tràn ngập sự ghen tị và ngưỡng mộ. Gần như mỗi ngày đều có một lượt tìm kiếm nóng về cụm từ #công chúa ThanhThanh# hay những thứ tương tự.
Mặt khác, thân phận con nuôi của tôi đã hoàn toàn trở thành một người bị bỏ lại, không ai quan tâm. Thỉnh thoảng có người ăn dưa hỏi về Trình Nguyệt, cũng không ngoài dự đoán bị xóa đi.
Ngày trước tôi vì những gì xảy ra trước mắt mà buồn, tổn thương vô cùng, giờ đây lại cảm thấy những thứ này rất tốt, cho tôi cơ hội để lén hành .
Trong khoảng thời gian này, tôi đã bí mật liên lạc với ba Trình, thăm dò hỏi xem ông về dự lễ trưởng thành của Trình Ngữ Thanh hay không.
Kiếp trước, ba Trình không có mặt, vì một dự án ăn cực kỳ quan trọng, đích thân đến nước M đàm phán lần thứ hai.
Vì thể diện của nhà họ Trình và dư luận, nhà họ Trình đã tuyên bố với bên ngoài rằng đó là “song kiều minh châu” (ví như hai nàng kiều trong Tam Quốc) và cùng tổ chức một buổi lễ quan trọng cho tôi và Trình Ngữ Thanh, biểu thị truyện tốt nhân đôi của nhà họ Trình.
Lúc đó tôi không muốn trơ tráo nhúng tay vào, Liên Như Tâm nếu tôi không đến, thế giới bên ngoài sẽ cho rằng nhà họ Trình sau khi nhận con ruột của mình đã bỏ bê con nuôi, điều này sẽ bất lợi cho danh tiếng của gia đình và giá trị thị trường mà ba Trình đang đặt cược vào dự án nên tôi đã thỏa hiệp.
Cái kết là Ngữ Thanh đã sớm tính kế bỏ thuốc k ích d ục vào ly rượu của tôi, sau đó cầu Trình Thần lừa tôi lên sân thượng, nơi có vài tên phú nhị đại đang đợi ở đó.
Vào thời điểm khi tôi bất tỉnh và lần lượt bị xâm , Ngữ Thanh đã đưa những người thân nhất của ta và một vài đứa con từ những gia đình quý tộc thân thiết với tôi lên sân thượng để hít thở không khí trong lành, và thấy tôi trong bộ quần áo rách quấn lấy ba người đàn ông.
Ba tên phú nhị đại này nhất quyết cắn không buông rằng tôi chủ dụ dỗ bọn họ, tác dụng ảo giác mạnh mẽ khiến tôi trông như một con điếm trước mặt mọi người, ai cũng bị thuyết phục.
Trong số những người đưa lên xem ngày hôm đó có Thẩm Ngọc, thiếu gia nhà họ Thẩm mà tôi đã ngưỡng mộ nhiều năm.
Từ đó trở đi, tôi trở thành một “con đ iếm” và “bẩn thỉu”, bị mọi người chế giễu và coi thường. Khoảng thời gian đó là khởi đầu cho cuộc hành trình vào vực thẳm của tôi.
Tôi biết mình không thể tránh khỏi một âm mưu như nên tôi có điều quan trọng cần xác nhận.
“Ba ơi, ngày mốt ba có thể quay về dự lễ trưởng thành của Ngữ Thanh và con không?” Tôi lo lắng hỏi ba Trình.
“Con cần ta tới sao?” Ba Trình hỏi ngược lại, lại có cảm giác có chút lạnh lùng bá đạo rồi.
“Con biết ba rất bận, đang những việc rất quan trọng, con đã gần một tháng không gặp ba rồi, con muốn hôm đó ba có thể đến thăm con.”
Tôi vừa như nũng, vừa có chút thật sự ấm ức.
“…”
Điện thoại chỉ dừng lại ba giây, ba Trình : “Được rồi, ba hiểu rồi, ngày đó ba sẽ quay về.”
Tôi cảm thấy ngây ngất trong lòng!!
Quả nhiên, tôi đoán không sai!
Từ những chi tiết trước đó, tôi thấy có gì đó không đúng trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết ngược này, khi biết tôi là kẻ giả mạo, ba Trình tỏ ra thờ ơ và thất vọng, thế ngày hôm đó ba Trình lại rất thản nhiên, thậm chí còn càng thêm thương tôi, là chi tiết trong cốt truyện ban đầu không có, chỉ là ba Trình rời khỏi nhà rất nhanh, cốt truyện cũng chấp nhận đẩy nhanh đến tiết tôi bị chèn ép ngược đãi ở nhà họ Trình, tôi sau khi thức tỉnh mới bù đắp lại lần đầu tiên.
Đến giờ, tôi có thể xác nhận ba tôi Trình Giang, ở thế giới này là người thứ hai tạm thời chưa bị cái cốt truyện chet dẫm này thao túng!
Một là bác sĩ Văn đã đủ khiến tôi vui mừng, thêm cả người đứng đầu gia đình Trình Giang, quả thật tôi vui chet đi .
19.
Lễ trưởng thành ba ngày sau vô cùng hoành tráng xa hoa. Đại sảnh khách sạn năm sao của nhà họ Trình rất lộng lẫy, mọi lối ra vào đều kiểm soát nghiêm ngặt, phải có giấy mời.
Có vệ sĩ, an ninh, nhiều tên tuổi hàng đầu trong giới kinh doanh và chính trị, cùng một số nhà sản xuất và người nổi tiếng đã mời, giống một cuộc họp báo.
Trình Ngữ Thanh mặc một chiếc váy màu tím, một bậc thầy người Pháp thủ công.
Gấp đôi giá tiền để gấp trong một tháng gửi tới, bên trên có gắn hơn 3000 viên kim cương tôi lóa cả mắt.
Cô ta mọi người vây quanh như mặt trăng đứng giữa bầu trời sao, hưởng thụ lời ngưỡng mộ sùng bái, còn không quên kéo tay kéo chân tôi diễn một màn chị em thâm.
“Chính ủy Lưu, Chủ tịch Vương, Chủ tịch Lý, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn…”
Người mẹ Liên Như Tâm một bên đang giao lưu với các nhân vật chính trị quan trọng, bà nhẹ nhàng gọi Ngữ Thanh và tôi đến giới thiệu: “Đây là con tôi Trình Nguyệt, mọi người đã gặp rồi. Đây là con tôi Trình Ngữ Thanh mà tôi vừa tìm thấy. Tôi cũng hy vọng các vị quan tâm hơn đến hai đứa con của tôi trong tương lai.”
Liên Như Tâm với tư cách là chính trị gia đời thứ hai, chuyện rất có chừng mực cân nhắc kĩ lưỡng trước mặt mọi người, không hề nhắc đến mấy từ “con nuôi”, hơn nữa còn giới thiệu tôi trước Trình Ngữ Thanh, khiến những trưởng bối đã tôi trưởng thành từ nhỏ đến lớn cảm thấy rất thoải mái.
Quả nhiên, trên mặt mấy vị tiền bối lộ ra nụ hài lòng: “Tiểu Liên, bà thật may mắn, bà có hai con , đứa nào cũng rất xinh đẹp.”
“Đúng , vừa ưu tú, giống . Tương lai không biết chàng trai nào xứng đáng bầu , aiyo quả thật là tốt quá…”
Liên Như Tâm một bên bận rộn giao lưu, vừa lặng lẽ nhường vị trí trung tâm cho Trình Ngữ Thanh.
Trình Ngữ Thanh có cái miệng ngọt ngào, vài câu đã khiến các tiền bối mỉm hài lòng. Một người trong số họ thậm chí còn muốn giới thiệu cháu trai của mình cho ta, có điều chỉ vài chục phút ngắn ngủi, quay đi quay lại đã gạt tôi ra ngoài.
Sức mạnh của cốt truyện chính quả thật mạnh mẽ không có khoảnh khắc buồn tẻ nào trong hội trường.
Liên Như Tâm quyến rũ duyên dáng, Trình Ngữ Thanh là mỹ nhân thu hút sự ý mọi ánh của mọi người.
Cô ta ở đó, cho dù không chuyện thì những trưởng bối tôi quen biết, bè, chị em thân thiết của tôi đều thích ta, không hề khoa trương khi rằng, nếu ở hội trường có con chó, con chó ấy nhất định cũng sẽ vẫy đuôi mà xông về phía ta.
Tôi bị cưỡng ép mất đi ánh hào quang, lễ trưởng thành của hai người, trở thành màn biểu diễn của một người.
Tuy nhiên, không giống như kiếp trước tôi đứng ngây ngốc nền, cần ăn thì ăn cần uống thì uống, tiện thể tìm thấy công tử nhà họ Thẩm Thẩm Ngọc ở một góc hội trường.
“Sao không đi qua đó?” Tôi tò mò mím môi, Trình Ngữ Thanh khen đến mức sắp nở hoa, liền hỏi Thẩm Ngọc.
“Không đẹp bằng em, sao phải đi qua đó.” Lời của Thẩm Ngọc khiến người ta giật mình. Tôi bị sốc trước sự việc đột ngột, phun ngụm rượu sâm panh ra, bị sặc ho liên tục.
“Ha ha ha~ Trêu em đấy, còn tưởng là thật.”
Thẩm thiếu gia trợn mắt không nên lời. Tôi tức giận muốn đ ấm ấy một cái, vừa định thêm điều gì thì có người gọi tên tôi, ta : “Trình Nguyệt, đã đến lúc lên sân khấu thổi nến rồi.”
Là Trình Thần, người đã xuất hiện bên cạnh tôi không biết từ lúc nào, với nụ dịu dàng trên khuôn mặt như tảng băng ngàn năm không thay đổi, trong mắt lại có một vẻ tàn nhẫn không thể nhận ra.
Trên sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ, Trình Ngữ Thanh trông xinh đẹp đến kinh ngạc. Cô ta cầm hai ly sâm panh, một ly đưa cho tôi. Đó là ly rượu pha một loại thuốc k ích th ích cực mạnh, biến tôi thành một “con đ ĩ”.
Bạn thấy sao?