Buổi tối đám người lớn đều tán gẫu chơi mạt chược, chỉ mình Triệu Ngu kê một chiếc ghế nhỏ ngồi trước TV, đếm số tiết mục trên danh sách, chờ Thẩm Tuyển Ý lên sân khấu.
Anh cùng lên sân khấu với các tiền bối khác trong giới, biểu diễn một tiết mục ca hát.
Thật ra cũng không quay nhiều cảnh cận mặt, Triệu Ngu cầm di chụp màn hình TV bao nhiêu tấm mà toàn out nét, cuối cùng lại yên lặng xóa đi.
Sau khi kết thúc màn biểu diễn, một đài khác tiếp sóng chiếu phỏng vấn ở hậu trường.
Triệu Ngu lại đổi kênh xem phỏng vấn.
Lúc chuyển kênh sang, trên màn hình đang chiếu tới đoạn phỏng vấn các tiền bối vừa biểu diễn trên sân khấu Thẩm Tuyển Ý đứng ở bên cạnh đang gì đó với nhân viên công tác đằng sau , mặt mày hơn hớn.
Một lát sau mới đến lượt .
Host : “Cậu chúc mừng năm mới các khán giả trước TV đi nào.”
Thiếu niên mặc một bộ âu phục màu đỏ, đẹp trai sáng láng, tóc tai chỉnh tề, không hề thiếu nghiêm túc như trong các video hoạt hằng ngày. Anh mỉm vẫy tay với máy quay: “Chào các bè khán giả đang xem đài, tôi là Thẩm Tuyển Ý, chúc mọi người năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, thành công như ý!”
Host giới thiệu vài câu về các tác phẩm của , lại hỏi: “Nghe ước mơ ngày xưa của cậu là lên Gala Chào Xuân, bây giờ nguyện vọng đã thực hiện rồi, nguyện vọng tiếp theo là gì?”
Thẩm Tuyển Ý: “Hy vọng sang năm có thể tiếp tục lên Gala Chào Xuân ạ.”
Mọi người xung quanh đều như nắc nẻ, chỉ có Triệu Ngu ngồi trước TV là cảm thấy hơi khổ sở.
Phỏng vấn kết thúc trong chưa đầy một phút, Triệu Ngu lại chuyển kênh tiếp tục xem Gala Chào Xuân, sau đấy hơi hết hứng. Gần 12 giờ đêm, lấy di ra click mở cột tin nhắn.
Lịch sử trò chuyện với Thẩm Tuyển Ý vẫn dừng lại ở hôm kết thúc kì thi đại học.
Cô màn hình chằm chằm hồi lâu, mãi đến khi đồng hồ chỉ 11 giờ 59 phút, mới rốt cuộc viết xong một đoạn lời chúc thật dài:
—— Pháo vang xa, năm mới đến, tin tới chào, gửi lời chúc! Tiểu Ngu đến đây để chúc năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, năm sau mọi chuyện thuận lợi, sự nghiệp nâng cao vời vợi!
Một tin nhắn cực kì giống gửi cho cả list, thực ra chỉ gửi cho một mình .
TV bắt đầu đếm ngược.
Lúc đếm đến số 1, tiếng chuông mừng năm mới reo vang, Triệu Ngu ấn gửi tin đúng lúc này. Rõ ràng chỉ là nhắn một tin chúc mừng, mà tai lại nóng bừng đỏ lựng.
Tin nhắn chúc phúc mang theo tâm sự không thể giãi bày của thiếu nữ, bay về phương xa.
Những giờ đầu của đêm Giao Thừa cũng vô cùng náo nhiệt, dòng xe cộ hối hả trên đường.
Thẩm Tuyển Ý bị tắc đường, nằm ngủ trong xe bảo mẫu. Vừa qua 12 giờ, vô số tin nhắn mừng năm mới ùa vào di của , tiếng chuông vang không ngớt trong xe một lúc.
(Xe bảo mẫu: loại xe 7-12 chỗ dọn ghế để xe đưa đón người nổi tiếng.)
Trợ lý cầm di : “Toàn là chúc tết.”
Dạo này lịch trình của Thẩm Tuyển Ý quá nhiều, lâu lắm rồi không ngủ ngon giấc, nhắm nghiền mắt uể oải buồn ngủ : “Đọc hộ đi.”
Trợ lý bèn đọc hết từng tin một cho , đọc xong, trả lời miệng, trợ lý gõ chữ nhắn lại hộ . ngôn hài
Bình thường ai nhắn cho “Năm mới vui vẻ vạn sự như ý” thì chỉ cần rep lại “Năm mới vui vẻ” là , ai dè đọc đến tin của Triệu Ngu, trợ lý không ngớt.
Thẩm Tuyển Ý nghe xong, im lặng hồi lâu: “Có vần điệu quá nhỉ…… Từ từ để nghĩ xem phải rep thế nào mới hay.”
Trợ lý : “Nhìn là biết là gửi cả list rồi, nhắn lại năm mới vui vẻ là .”
Thẩm Tuyển Ý: “Vậy không , như thế thì có vẻ thiếu văn hóa quá.”
Vì thế nửa giờ sau, Triệu Ngu đang bưng di mỏi mắt trông mong rốt cuộc cũng đợi lời hồi đáp của Thẩm Tuyển Ý:
—— Năm mới đến, chúc phúc sang, Tuyển Ý vào gửi lời chào đến em. Chúc em khỏe như vâm đời sung sướng, việc học thuận lợi tâm trạng lên hương, cát tường như ý luôn bên cạnh, hạnh phúc vận may quay xung quanh!
Triệu Ngu: “………………”
Hu hu hu cái gì thế này, mình biên tập lâu như , thế mà lại copy tin gửi cả list để rep lấy lệ!
Nhắn lại cho một tin chân thành như “Năm mới vui vẻ” hổng hả!
Triệu Ngu tức giận quăng di đi ngủ.
Ngày Mùng 1 Tết, họ hàng bắt đầu đến thăm nhà nhau.
Ở bên này, nhà họ Giang không có nhiều họ hàng lắm, hầu hết đã dọn đến Thượng Hải từ thời trẻ. Triệu Ngu không cần phải ứng phó với mấy câu hỏi liên thanh của đám họ hàng nên thoải mái hơn hẳn. Ngoài việc ở nhà chơi bời hơ hớ thì toàn sang nhà kế bên chuyện với bà nội Thẩm.
Bà nội nhà họ Thẩm Thẩm Tuyển Ý xong việc rồi, mấy ngày nữa sẽ về.
Triệu Ngu hơi lo lo.
Sắp phải gặp mặt rồi sao? Nhiều năm không gặp thế này, sau khi gặp nhau biết gì đây? Có lẽ nào ấy vẫn đối xử với mình như em nhà hàng xóm không nhỉ?
Hay là đừng gặp nữa nhỉ?
Nhưng mà vẫn hơi muốn gặp , muốn chuyện với ……
Triệu Ngu bối rối vặn vẹo thành con giun trên giường.
Buổi tối, khi cả nhà đang ngồi xem TV chuyện phiếm trong phòng khách, bên ngoài đột nhiên nổ ra tiếng ầm ĩ. Tiếng bước chân loẹt xà loẹt xoẹt nghe rất ồn ã trong con hẻm nhỏ vào buổi đêm.
Triệu Ngu thính tai nghe thấy giọng của chị giúp việc Tiểu La bên nhà bà nội Thẩm.
Giang Lôi lo lắng : “Hay là có trộm vào? Giang Dự cậu đi xem thử coi.”
Giang Dự đứng dậy đi ra ngoài, Triệu Ngu cũng vội nhảy xuống khỏi sofa đeo giày vào: “Cháu cũng đi!”
Khi ra đến ngoài cửa, tiếng đã bé đi, chị giúp việc đứng trước cửa mắng gì đấy, Giang Dự hỏi: “Chuyện gì ? Làm sao đấy?”
Chị giúp việc trả lời: “Cả đám ngồi xổm trước cửa chụp lén, không sao, đi cả rồi.”
Giang Dự nhíu mày về phía đầu hẻm một lát, thì thào với Triệu Ngu: “Không biết là fan hay là paparazzi, những người này khùng thật rồi, đang Tết nhất, tới quấy rầy bà cụ gì.”
Triệu Ngu cũng hơi tức giận, với chị giúp việc: “Chị Tiểu La, có chuyện gì chị cứ gọi nhà em nhé.”
Tiểu La đồng ý lia lịa.
Giang Dự quay về phòng khách kể lại chuyện này, Triệu Khang Ninh cảm khái : “Minh tinh cũng không dễ nhỉ.” Ông liếc Triệu Ngu một cái, cố ý thở dài trêu ghẹo: “Aizz, sau này bao giờ bé út nổi danh, nhà mình cũng phải chuyển nhà thôi.”
Triệu Ngu chống nạnh: “Đồng chí Giang Lôi, tôi muốn tố cáo hôm nay đồng chí Triệu Khang Ninh trộm hút thuốc trong vườn hoa nhá!”
Giang Lôi ném cho chồng một đôi mắt hình viên đạn.
Triệu Khang Ninh: “…………”
Chiều hôm sau, Triệu Ngu xử lý xong bài tập hằng ngày, đang định đi tắm rửa một cái, thì chiếc di trên giường rung điên cuồng.
Là Lâm Chi Nam gọi sang.
Triệu Ngu nhấc máy, vừa mới “Alo” một tiếng, đã nghe thấy giọng vừa hưng phấn vừa khiếp sợ ở đầu kia: “Cậu xem hot search chưa! Bạn của Thẩm Tuyển Ý bị đưa ra ánh sáng rồi! Đưa cả về nhà ăn Tết rồi ấy!”
Triệu Ngu: “???”
Lòng nảy sinh cảm giác không ổn.
Cô vội click mở Weibo, hashtag no1 hot search là “Bạn thần bí của Thẩm Tuyển Ý”, đằng sau có một chữ HOT.
Tấm ảnh hiển nhiên là chụp lén, chỉ có bóng lưng.
Có thể thấy rõ đây là một , đeo dép lê lông xù, đang đi vào cửa nhà bà nội của Thẩm Tuyển Ý, trong tay còn cầm một cái túi nilon màu đỏ mang từ nhà.
Ăn mặc rất đỗi đời thường.
Nguồn tin tuồn ra , đây là thần bí của Thẩm Tuyển Ý, ở nhà bà nội suốt dịp Tết. Có người tung lịch trình của Thẩm Tuyển Ý lên, sáng mai sẽ bay về Hàng Châu, rõ ràng là tới gặp .
Triệu Ngu ngó trái ngó phải, cảm thấy đôi dép lê lông xù này với cả cái túi nilon đỏ kia quen cmn mắt thế nhỉ.
Đậu má đây không phải là mình sao???
Hôm qua họ hàng nhà tặng một thùng táo đỏ Phú Sĩ, ăn khá là mềm, hợp với người già. Triệu Ngu bèn bỏ mười mấy quả vào túi mang sang cho bà nội Thẩm.
Lại còn bị chụp ảnh cơ à??
Thẩm Tuyển Ý vừa đông fan vừa hot hòn họt, một khi đề cập chuyện của thì các account marketing đều share như điên, cư dân mạng cũng rất đam mê hóng drama của . Từ lúc ảnh tuồn ra tới giờ, lời đồn đã bay tứ tung, hot search toàn mắng mất tư cách thần tượng.
Triệu Ngu di mà đần mặt ra.
Cô sửng sốt một lát, vội nhắn tin cho Lận Ức: Ức Ức, chị thấy hot search chưa? Giả đấy đừng tin nhé!
Lận Ức: Đương nhiên là chị không tin rồi! Anh nhà mình sẽ không chuyện hủy hoại tương lai đâu! Anh ấy đã đồng ý với fan sẽ tập trung vào sự nghiệp rồi mà! Hoa Sướng rác rưởi, tại sao còn chưa đăng bài bác bỏ tin đồn! Nhưng rốt cuộc kia là ai? Họ hàng à?
Triệu Ngu không dám cho biết đó là mình ……
Cũng may chỉ có bóng dáng mơ hồ, không ai nhận ra .
Không lâu sau, Hoa Sướng lên tiếng thanh minh, giải thích kia chỉ là hàng xóm cầm quà qua chúc Tết, hy vọng mọi người đừng tung tin đồn nhảm nữa, cũng nghiêm túc cảnh cáo và nghiêm khắc khiển trách người chụp lén, kêu gọi mọi người đừng quấy rầy bà cụ.
Triệu Ngu nhớ tới đám người ngồi xổm chụp lén trước cửa tối qua, tức đến ngứa răng.
Mặc dù công ty đã bãi bỏ tin đồn, không phải ai cũng tin cách này, đến giờ antifan vẫn còn bám chặt chưa bỏ scandal trước đây về Thẩm Tuyển Ý và một thành viên trong nhóm nhảy kia.
Đỉnh núi rất cao, gió tuyết cũng lớn hơn hẳn.
Không nghi ngờ gì nữa, chuyện này lại tạo ra ảnh hưởng xấu cho .
Triệu Ngu áy náy chết đi .
Rõ ràng đã rất cẩn thận, tại sao vẫn phiền phức cho chứ.
Cộng đồng mạng bàn tán xôn xao hết đợt này đến đợt khác, nhất định là đang sứt đầu mẻ trán đây, có lẽ nào…… sẽ cảm thấy rất đáng ghét không nhỉ.
Ngày mai sẽ về.
Hôm qua bà nội Thẩm , chờ về, cả nhà sẽ cùng vằn thắn ăn.
Nếu lại bị chụp lén, sẽ càng khó giải thích rõ ràng hơn.
Những lời bàn tán về chuyện này vẫn còn tiếp diễn trên mạng, Triệu Ngu thu dọn hành lý rời khỏi Hàng Châu ngay trong đêm.
Kỳ nghỉ của cũng sẽ kết thúc trong hai hôm nữa, về công ty sớm để huấn luyện, còn hơn là ở đây thêm phiền toái cho .
Bắc Kinh lạnh hơn Hàng Châu một chút.
Lúc xuống máy bay đã là hơn 11 giờ tối, Giang Dự đã giúp liên hệ tài xế quen từ trước. Lúc đang cất hành lý vào cốp xe thì điện thoại vang lên.
Cô tưởng mẹ gọi, tùy tay bật lên “Alo” một tiếng.
Đầu bên kia vang lên một giọng vừa lạ vừa quen: “Alo, Tiểu Ngu đấy à?”
Triệu Ngu sững sờ tại chỗ, gió tuyết đêm Đông thốc vào cổ áo, lạnh đến độ run lên.
Thẩm Tuyển Ý không thấy ai đáp, lại gọi tiếng nữa: “Alo, Tiểu Ngu đó hả?”
Triệu Ngu chậm rãi hít sâu vào, khống chế giọng mình về trạng thái bình thường rồi mới rốt cuộc mở miệng: “Vâng, em đây.”
Cô ngồi lên xe, sau khi đóng cửa xe, giọng càng trở nên rõ ràng hơn bên tai , “Anh vừa kết thúc công việc, chuyện trên hot search hôm nay em thấy rồi đúng không? Xin lỗi đã thêm phiền toái cho em nhé.”
Triệu Ngu ngẩn ra, trong thoáng chốc chẳng biết nên trả lời thế nào.
Tại sao lại xin lỗi .
Rõ ràng là phiền phức cho mà.
Đầu bên kia khì khì, như thể chuyện hôm nay không hề ảnh hưởng tới : “Mai về Hàng Châu rồi nè, bà nội muốn vằn thắn chung với em, bà xong nhân rồi đó.”
Triệu Ngu lặng im, cố gắng giữ giọng tự nhiên đến mức hơi thờ ơ: “Em về trường rồi.”
Thẩm Tuyển Ý hơi ngạc nhiên, “Nhanh à?” Anh tiếc nuối bảo: “Anh còn muốn xem em đã cao lên chưa, bà bảo bây giờ em thay đổi nhiều lắm.”
Theo cách dùng từ của , dường như vẫn là đứa em nhỏ nhà hàng xóm đuổi theo sau lúc trước.
Ai mà thèm cái đuôi theo sau chứ!
Triệu Ngu quá tuyệt vọng.
Kịch bản mà trời cao cho rõ ràng là thanh mai trúc mã, mà lại bị mình cua gắt diễn thành cốt truyện em theo đuôi trai thế này!
Hồi bé rốt cuộc mình đã gì !!!
[HẾT CHƯƠNG 9]
Bạn thấy sao?