1
Hà Cự là thiếu gia Bắc Kinh, cũng là chồng tôi.
Nửa năm tân hôn, cảm của chúng tôi ngày càng thắm thiết.
Hắn rất giỏi, giỏi đến mức tôi dục tiên dục tử.
Thử hỏi có người đàn ông nào vừa ngọt ngào vừa mạnh mẽ, lúc ở dưới thân thì toàn thân đỏ ửng, ngoan ngoãn thở dốc gọi tôi chị, lúc ở trên thì như một con sư tử chúa tể vạn vật, dụ dỗ gọi tôi bảo bối?
Cuộc sống thường ngày, việc lớn hắn đáng tin cậy, việc nhỏ cũng sẵn lòng giúp đỡ.
Quà tặng các dịp lễ tết không ngớt, ngay cả ngày Tết trồng cây cũng nhận một vườn cây ăn quả rộng 3000 mét vuông.
Tôi cảm thấy mình giống như công chúa trong truyện cổ tích, chỉ việc hưởng thụ hạnh phúc.
Nhưng khi thân gửi cho tôi bức ảnh một người đàn ông giống hệt hắn, mọi thứ liền thay đổi.
2
Cuối tuần, Hà Cự đưa tôi đi cắm trại.
Tôi định gửi cho thân bức ảnh thịt nướng cháy xèo xèo hấp dẫn.
Tin nhắn của thân lại đến trước một bước.
[Tớ vừa thấy chồng cậu ở triển lãm tranh.]
Tôi vừa định nhắn lại sao có thể, hắn đang ngồi bên cạnh tôi đây.
Tiếp theo là một bức ảnh.
Trong ảnh, người đàn ông đứng cách thân một khoảng, hình ảnh khá mờ.
Hắn đứng trước một bức tranh, dáng người quả thật rất giống Hà Cự.
Tôi phóng to bức ảnh.
Nheo mắt nửa ngày cái sườn mặt đó.
Sau đó, tôi giơ điện thoại lên trước mặt Hà Cự.
Thấy tôi đang trả lời tin nhắn, hắn liền giúp tôi nướng thịt.
Hai sườn mặt so sánh với nhau, quả thực giống nhau như đúc.
Tôi vỗ vỗ hắn, đưa điện thoại cho hắn.
"Anh xem người này có giống không?"
Hắn chăm vài giây, dời mắt, thờ ơ :
"Giống thật."
Tiếp đó :
"Anh ra xe lấy chút đồ, em trông thịt cẩn thận."
"Được."
Tôi gửi ảnh thịt nướng cho thân, rồi nhắn lại:
[Giống thật, Hà Cự cũng giống. Thịt nướng của tớ này, sao nào, hấp dẫn không?]
Gửi xong, tôi tập trung thịt nướng.
Thịt nướng phải cháy cạnh mới ngon, phải canh đúng lửa.
Ai ngờ điện thoại kêu liên tục mấy tiếng, tin nhắn của thân không ngừng gửi đến.
[Cậu hắn không phải chồng cậu?]
[Sao có thể?]
[Trong ảnh không ra, ngoài đời là biết ngay!]
[Cậu đợi đấy, tớ quay video cho cậu xem.]
[Không phải hắn thì sao tự nhiên chạy nhanh ?]
[Má ơi, không quay rồi. Chồng cậu có thật sự ở bên cạnh cậu không đấy?]
Đúng lúc Hà Cự đang đi về phía tôi, tôi mở camera, giơ tay chụp cho hắn một tấm ảnh.
[Xem này, chồng tớ ở đây mà.]
[Vậy thì lạ thật, chẳng lẽ tớ nhầm?]
[Chắc chắn rồi, cậu xem triển lãm tranh của ai? Sao không rủ tớ đi cùng?]
[Của Hà Yến, một họa sĩ từ Anh về. Cậu đâu có hứng thú với tranh.]
[Tớ không hứng thú tớ có thể đi xem náo nhiệt cho vui mà, lần sau rủ tớ đi cùng nhé.]
[Tớ rủ cậu cậu có chắc đến không? Lỡ lại bảo chồng không cho đi thì sao?]
[Yên tâm đi, lần này đảm bảo không cho cậu leo cây nữa.]
Nói chuyện xong, tôi đặt điện thoại xuống, Hà Cự đưa đĩa thịt nướng đã bày ra.
Hắn tôi, đáy mắt sâu thẳm ẩn chứa chờ mong, nghiêm túc hỏi:
"Nếu trên đời này thật sự có người giống như đúc, em có người đó hơn không?"
Tôi chăm vào thịt nướng, ậm ừ trả lời:
"Em chỉ mình thôi."
Hắn lộ ra nụ mãn nguyện.
Xoa đầu tôi.
"Bảo bối ngoan."
"Ăn nhiều vào nhé."
3
Một tuần sau, thân rủ tôi đi triển lãm tranh.
Cô ấy triển lãm này quy tụ rất nhiều danh họa, là triển lãm lớn nhất từ trước đến nay ở Bắc Kinh.
Cũng là triển lãm mà tất cả họa sĩ nổi tiếng lẫn chưa nổi tiếng đều không thể bỏ lỡ.
Tôi nghĩ, thế này thì mình có cơ hội rồi còn gì? Vừa hay bồi dưỡng chút tâm hồn nghệ thuật.
Vào đến phòng triển lãm, quả nhiên rất đông người, đa phần đều ăn mặc rất nghệ sĩ.
Bạn thân vừa đi vừa giới thiệu cho tôi.
Tuy tôi không hiểu tranh, cũng có khả năng thưởng thức cơ bản, quả thực vẽ rất đẹp.
Đến trước một bức tranh, tôi dừng bước.
Nội dung bức tranh là một người phụ nữ mặc váy hoa đang tưới cây, góc từ phía sau bên hông.
Ánh nắng chiếu lên mái tóc xoăn màu hạt dẻ của ấy, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Tôi vừa cảm thán kỹ thuật tuyệt vời của họa sĩ, vừa thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
"Tác phẩm của Hà Yến mà cũng trưng bày ở đây."
Bạn thân kinh ngạc .
Cô ấy chống cằm, nghiên cứu kỹ lưỡng bức tranh.
Rồi ánh mắt liên tục di chuyển giữa tôi và bức tranh.
"Phải , dáng người người phụ nữ này giống cậu thật đấy. Cậu có phải cũng có một chiếc váy hoa tương tự không?"
"Hừm, tóc trước đây của cậu cũng màu này, độ xoăn này."
"Kỳ lạ thật đấy, trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế."
Tôi chăm từng chi tiết trên bức tranh.
Ngay cả chiếc vòng tay ngọc trai cũng giống hệt chiếc trên cổ tay tôi.
Thật là khó tin.
Nhưng tôi vốn không quen biết Hà Yến, nên người trong tranh chắc chắn không thể là tôi.
Có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp kỳ diệu.
Xem xong tầng một, chúng tôi đi lên tầng hai.
Ở khúc quanh, một người đàn ông va vào chúng tôi.
Nhìn rõ người đó, tôi kinh ngạc cất cao giọng.
"Hà Cự?"
"Không phải đi công ty rồi sao?"
Bạn thấy sao?