Sống Lại Vào Lúc [...] – Chương 1

1

Chồng ngoại và thường xuyên bạo hành tôi, tôi đã cầu cứu mẹ bà ấy chỉ trách cứ tôi vô dụng:

"Đúng là cái ngữ vô dụng, đến chồng mình còn không giữ ."

"Chẳng lẽ chồng ngoại và bạo hành con là lỗi của con sao?"

Bà ấy tiếp tục : "Vậy... chỉ có thể trách con không biết người."

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng nữa:

"Lúc đầu là mẹ bảo con kết hôn với ta mà!"

Mẹ tỏ vẻ ngạc nhiên tôi:

"Nếu con không muốn kết hôn thì sao mẹ ép con ? Tất cả đều do con lựa chọn, cuộc đời con thất bại cũng đừng đổ lỗi cho mẹ."

Tôi nhất thời không nên lời.

Mẹ là người rõ hơn ai hết, bi kịch của tôi bắt đầu từ đâu.

Năm ấy, tôi rất tự tin thi đỗ đại học với điểm số cao, trong bài thi Trung văn đầu tiên, tôi đã tìm thấy một mẩu giấy không phải của mình trong túi bút.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đợi đến khi kết thúc bài thi mới mở ra thì thấy bên trong là một dòng chữ do bà ấy viết:

"Con , bài cẩn thận."

Chưa bao giờ mẹ quan tâm đến hình học tập và điểm số của tôi, mà lại chuyện này trong kỳ thi đại học.

Trước đây, mẹ chỉ quan tâm mỗi chị họ Đàm Tuyết mà thôi.

Tôi tưởng mình đã thoát nạn, nào ngờ sau khi hoàn thành tất cả các môn thi, tôi nhận thông báo mình bị tố cáo gian lận.

Sau khi điều tra, họ xác định tôi có hành vi gian lận và tất cả kết quả thi của tôi bị hủy bỏ.

Tôi đã kiểm tra đáp án trên mạng, điểm của tôi đủ để vào một trường đại học 985 mà tôi mong ước.

Nhưng tất cả đã tan thành mây khói vì hành bộc phát của mẹ tôi.

Vì điều này, tôi thậm chí còn mất cơ hội học lại, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong quá trình tìm việc, chỉ có thể việc chân tay với tấm bằng tốt nghiệp trung học.

Ký ức về vụ gian lận thi cử như một vết nhơ dai dẳng đeo bám tôi suốt nhiều năm, trở thành chủ đề bàn tán không dứt của mọi người sau mỗi bữa ăn.

Sau khi bố qua đời, tôi kết hôn với Tưởng Đông theo như mẹ cầu.

Ngày nào mẹ cũng lải nhải bên tai tôi, lợi dụng lòng hiếu thảo của tôi để ép tôi theo mọi mong muốn của mẹ.

Phải chăng tất cả những điều này đều là lựa chọn của riêng tôi?

Khi tôi bị chồng bạo hành, bà ấy còn khuyên tôi nên nhẫn nhịn, đừng lớn chuyện, thậm chí nhắm mắt ngơ trước vết thương trên cơ thể tôi.

Dù tôi đã trốn về nhà mẹ đẻ, mẹ vẫn vui vẻ đón tiếp khi Tưởng Đông về.

Bà nấu một bàn thức ăn mà ta thích và khuyên chúng tôi nhanh chóng hòa.

Khi tôi phát hiện ta ngoại và muốn ly hôn, bà ấy lại quay ra trách móc tôi không biết giữ chồng.

Tôi hoàn toàn ch*t tâm, không còn mong chờ sự giúp đỡ từ mẹ nữa.

Trước khi chuẩn bị rời đi, tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mẹ tôi và chị họ Đàm Tuyết.

"Gia Gia sẽ không ghét dì chứ?"

"Sao có thể chứ? Năm đó dì Gia Gia bị hủy kết quả thi đại học, em họ vẫn tha thứ cho dì mà. Lần này chắc cũng thôi."

Giọng mẹ có chút hoảng hốt:

"Dì con bé sao? Nhưng rõ ràng lúc đó là do cháu bảo dì như , sau đó cháu còn báo cáo con bé với hội đồng coi thi, Tưởng Đông cũng là do cháu giới thiệu."

Đàm Tuyết giả vờ ngạc nhiên: "Em họ muốn đi học ở xa, chẳng phải dì đã hỏi cháu phải thế nào để giữ em ấy lại sao? Cháu chỉ thôi mà."

Tôi nhận ra những bi kịch mà tôi đã trải qua là cơn ác mộng kinh hoàng do mẹ và chị họ tạo ra.

Trong cơn hoảng loạn, tôi vội vã lái xe về nhà.

Tai hoạ ập đến bất ngờ, tôi gặp tai nạn xe hơi.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đã trở lại năm cuối cấp.

Có lẽ ngay cả ông trời cũng phải xót xa trước cuộc đời đầy bất hạnh và bi thảm của tôi!

Trở lại lần này, tôi thề sẽ không đi vào vết xe đổ nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...