Bài thi rất dễ dàng, lúc tôi bước ra khỏi phòng thi, cả Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh đều vội vã đến đón.
"Thi thế nào rồi?"
"Tạm ổn thôi!" Tôi đáp.
Nghe , Cố Dĩnh không giấu sự vui mừng: "Tốt quá! Cô nhất định sẽ đỗ! Chúng ta đi ăn mừng trước đi!"
Lương Đình Sinh đặt chỗ ở một nhà hàng, cả ba chúng tôi cùng đi ăn một bữa no nê.
Tối hôm đó thực sự rất vui vẻ. Dù là Lương Đình Sinh, tôi hay Cố Dĩnh, đều từ tận đáy lòng mà vui mừng.
Bất kể trong lòng mỗi người nghĩ gì, khoảnh khắc này, tất cả chúng tôi đều thật sự vui vẻ.
Vì vui quá, chúng tôi còn uống rượu để ăn mừng.
Tôi ăn mừng vì cuối cùng cũng sắp thoát khỏi kẻ tồi tệ là Lương Đình Sinh.
Còn Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh ăn mừng điều gì, tôi chẳng rõ.
Do uống hơi nhiều, sáng hôm sau tôi dậy khá muộn.
Khi còn đang nằm trên giường, tôi nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, kèm theo đó là tiếng mắng chửi.
"Ra mở cửa ngay! Đã mấy giờ rồi mà Dương Gia Ngưng còn ngủ? Cô c.h.ế.t rồi hay sao?"
11
Nghe tiếng phụ nữ lối om sòm bên ngoài khiến tôi tỉnh hẳn.
Đây chẳng phải là giọng của mẹ Lương Đình Sinh sao?
Bà ta đến đây gì?
Ngay sau đó, tiếng mắng chửi càng lúc càng chói tai: "Mọi người đến đây mà xem! Tôi đã tạo nghiệp gì thế này! Con trai ngoan ngoãn của tôi lại cưới phải một con gà không biết đẻ! Ba năm rồi mà chưa đẻ đứa nào! Không sinh con thì thôi, lại còn bất hiếu, hơn một tháng nay không gửi về cho tôi một đồng nào, còn nằm ì trên giường ngủ cả ngày..."
Giọng bà ta vang vọng khắp sân, tôi đứng dậy mở cửa.
Mẹ của Lương Đình Sinh lao vào như một con hổ cái.
"Dương Gia Ngưng, sao giờ này còn nằm lười trên giường? Sao không đi ? Tôi nghe không đi nữa, chỉ ở nhà đợi con trai tôi nuôi. Một con gà không biết đẻ như dựa vào đâu mà để con trai tôi nuôi?"
Bà ta không thích tôi đã lâu. Ở kiếp trước, vì tôi không sinh con, bà ta ngày ngày mắng nhiếc tôi, gọi tôi là con gà không biết đẻ đã là nhẹ.
Khi độc ác hơn, bà ta dùng những lời lẽ cay độc, thậm chí còn đánh đập, véo tôi.
Lúc đó, tôi nghĩ mình là tội nhân, không dám phản kháng, để mặc bà ta giày vò.
Nhưng giờ thì khác.
Tôi lùi lại vài bước, đợi bà ta mắng đến khi mệt, mới từ tốn đáp: "Con không phải không đi , mà là công việc của con đã bị Đình Sinh nhường cho người khác."
"Cái gì? Sao thằng Đình Sinh lại nhường việc của cho người khác? Là ai thay việc?"
"Là vợ của người em thân thiết của Đình Sinh. Anh ấy đã nhận ơn huệ của người ta, thấy họ mẹ góa con côi đáng thương, nên nhường việc của con cho ấy."
"Cái gì mà ơn huệ? Tôi chưa từng nghe thằng Đình Sinh đã nhận ơn của ai! Cô xem, người thay việc tên là gì? Hôm nay tôi phải gặp ta chuyện cho ra nhẽ!"
Trong lòng tôi mừng thầm, trên mặt lại không lộ ra, vẫn là dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn: "Mẹ, đi tìm người ta như không hay đâu. Họ là mẹ góa con côi, cũng cần phải sống. Anh Đình Sinh thấy họ đáng thương nên luôn giúp đỡ họ. Mẹ không nhận tiền sinh hoạt phí, không phải là con không đưa đâu, mà là vì thật sự không có. Con không còn việc , mà Đình Sinh lại phải dùng tiền lương để giúp đỡ mẹ con ấy, nên..."
"Cái gì?" Mẹ của Lương Đình Sinh không phải dạng vừa, nghe tôi con trai mình không chỉ nhường việc cho người khác mà còn chu cấp tiền cho họ, bà ta tức đến mức thở phì phò, nghiến răng kèn kẹt.
Tôi cố giả vờ ngăn cản, đồng thời kể chi tiết chuyện Lương Đình Sinh mua sườn, trứng gà và đường đỏ cho mẹ con Cố Dĩnh.
"Người ta nuôi con để phụng dưỡng lúc tuổi già. Tôi nuôi nấng thằng Đình Sinh bao năm nay còn chưa đối xử như thế. Con mụ họ Cố kia dựa vào cái gì? Tôi phải tìm ta tính sổ!"
Nghe , bà ta tức đến mức đầu bốc khói, răng nghiến ken két: "Con nhỏ đê tiện, đợi đấy! Bà mà không xử lý mày, thì bà không phải người!"
12
Tôi giả vờ ngăn cản một chút, bộ trượt ngã xuống đất, sau đó mẹ của Lương Đình Sinh như đạp gió lướt mây, lao thẳng đến tìm Cố Dĩnh.
Chờ khi không thấy bóng dáng bà ta nữa, tôi mới từ từ đứng dậy, rồi lững thững theo sau xem kịch vui.
Khả năng chiến đấu của mẹ Lương Đình Sinh không phải người thường có thể so bì.
Tôi tin rằng mọi chuyện sắp xảy ra sẽ vô cùng đặc sắc.
Quả nhiên, mẹ của Lương Đình Sinh nhanh chóng đến chỗ của Cố Dĩnh.
Cố Dĩnh đầu óc mơ màng bị gọi ra ngoài, mẹ Lương Đình Sinh khí thế hung hăng tiến lên hỏi: "Cô là Cố Dĩnh?"
Cố Dĩnh nhận ra mẹ của Lương Đình Sinh, lễ phép gật đầu: "Vâng, tìm cháu có việc gì..."
"Tao đ* c.h.ế.t mẹ mày, đồ con tiện nhân, tao hỏi mày, mày lấy tiền của con trai tao gì? Sao lại cướp công việc của con dâu tao hả?"
Vừa bà vừa tuôn ra một loạt lời chửi bới, chân tay không ngừng lao vào Cố Dĩnh.
Bạn thấy sao?