Sống Lại, Vạch Trần [...] – Chương 6

Nghe tôi giải thích như , sắc mặt Lương Đình Sinh dịu đi rất nhiều: "Đúng là Cố Dĩnh quá đáng! Gia Ngưng, nếu em không muốn ấy và con ở đây, có thể để họ đi."  

Kiếp trước chưa từng có cuộc trò chuyện thế này, ra là Cố Dĩnh đã gì với Lương Đình Sinh sao?  

Tôi giả ngốc: "Em đâu có ý kiến gì? Làm sao em dám có ý kiến? Giúp đỡ người khác là việc tốt mà, chẳng phải sao? Chỉ là đồng chí Cố hình như không thích em, em ra ấy ghét em. Đình Sinh, đừng nghe lời ấy mà ghét em nhé. Bây giờ em chỉ còn mỗi thôi!"  

Thấy tôi vẫn ngu ngơ như trước, Lương Đình Sinh yên tâm hơn.  

Anh ta nắm lấy tay tôi, : "Gia Ngưng, sao có thể ghét em ? Em là người nhất! Về chuyện của Cố Dĩnh, cần giải thích rõ ràng với em. Ngày trước, từng nhận ơn huệ từ chồng ấy, nên phải trả. Giúp đỡ hai mẹ con ấy là để báo đáp ân , em đừng suy nghĩ nhiều nhé! Hơn nữa, vì chồng của Cố Dĩnh đã qua đời nên ấy có chút vấn đề về thần kinh, những lời ấy không suy nghĩ, em đừng chấp nhặt."

Những lời này thật khiến tôi buồn nôn, tôi rút tay ra: "Thì ra ấy bị thần kinh à? Biết rồi, từ nay em sẽ không chấp nhặt với ấy nữa! Anh cứ chăm sóc tốt hai mẹ con họ để báo đáp ân , chồng ấy dưới suối vàng chắc chắn sẽ cảm kích , nhớ đến sự tốt bụng của !"  

Nghe tôi , mặt Lương Đình Sinh biến sắc. Ngủ với vợ của em thân thiết, để ta sinh con cho mình, thậm chí còn đăng ký kết hôn với ta, những chuyện như thế không ai có thể chấp nhận nổi.  

Lòng dạ ta chắc chắn cũng đang lo sợ, sợ bị oan hồn ám lấy.  

Biểu cảm của ta thoáng qua nét bối rối, vội vã chuyển chủ đề: "À đúng rồi, Gia Ngưng, cũng không muốn nuôi mẹ con ấy mãi, định trả hết nợ ân rồi chấm dứt mọi thứ với họ."

08

"Trả như thế nào?" Tôi tiếp tục giả vờ ngây ngô hỏi.  

"Cố Dĩnh không có việc , lại phải nuôi con, áp lực rất lớn. Công việc của em bây giờ lại nhẹ nhàng, hay là em nhường công việc của mình cho ấy, như coi như đã trả hết nợ ân với mẹ con họ."  

"Chuyện này..." Tôi tỏ ra luyến tiếc, Lương Đình Sinh chằm chằm vào tôi không rời mắt.  

Tôi hiểu rõ trong lòng, liền thở dài: "Em nghe theo , thế nào thì là thế đó. Nhưng nếu em không có việc thì sau này em sống sao?"  

"Anh nuôi em!" Lương Đình Sinh lại đưa tay nắm lấy tay tôi: "Gia Ngưng, sẽ nuôi em cả đời."  

Những lời này, kiếp trước tôi nghe mà lòng ngọt ngào, cảm vô cùng.  

Kiếp này, nghe lại chỉ thấy buồn nôn. Tôi rút tay ra khỏi tay ta.  

"Được rồi, cứ quyết định đi. Em sẽ nhường công việc cho Cố Dĩnh, để trả nợ ân . Nhưng em trước, sau này phải giữ khoảng cách với ấy, em luôn cảm thấy đồng chí Cố này không bình thường, thần kinh có vấn đề."  

Lời tôi khiến Lương Đình Sinh tôi chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt rất lạ lùng, khiến tôi lạnh sống lưng.  

Tôi nghĩ, chắc hẳn là do Cố Dĩnh đã gì đó với ta.  

Dù sao, tôi có thể khẳng định rằng Cố Dĩnh cũng đã sống lại giống như tôi.  

Cô ta biết trước diễn biến của mọi chuyện, nên đã cảnh báo Lương Đình Sinh về sự thay đổi của tôi.  

Lần này ta trở về để dò xét tôi, thấy tôi vui vẻ đồng ý mà không chút do dự, ta liền yên tâm.  

Đêm đó, tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ .  

Việc xác nhận Cố Dĩnh cũng đã sống lại khiến tôi không khỏi cảnh giác.  

Cả ta và Lương Đình Sinh đều là những kẻ bỉ ổi, đê tiện. Trước đây tôi nghĩ rằng mình sống lại thì sẽ có cách ứng phó với bọn họ.  

Nhưng giờ khi biết Cố Dĩnh cũng sống lại, ta chắc chắn sẽ để ý đến sự khác biệt của tôi.  

Tôi không thể để lộ sơ hở, nhất định phải cẩn thận.  

, tôi ngoan ngoãn đồng ý với Lương Đình Sinh nhường công việc lại cho Cố Dĩnh, vừa để họ yên lòng, vừa có tính toán riêng của mình.  

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng thì thầm của Lương Đình Sinh bên cạnh: "Gia Ngưng! Gia Ngưng!"  

Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, bất .  

Thấy tôi không phản ứng, ta nhẹ nhàng rời khỏi giường.  

Tôi cũng lặng lẽ dậy, rón rén đi theo.  

Anh ta đến nhà bên cạnh tìm Cố Dĩnh, hai người cúi đầu chuyện trong sân. Tôi đứng bên này, cách một bức tường, nghiêng tai lắng nghe.  

Cố Dĩnh hỏi ta: "Sao rồi? Cô ta đồng ý chưa?"  

"Đồng ý rồi!"  

"Sao có thể? Vậy chẳng phải ta không sống lại sao?"  

"Chắc chắn không. Nếu ta sống lại, ta sẽ ngoan ngoãn như sao? Chắc hẳn ta phải hận chúng ta c.h.ế.t đi !"  

"Nhưng không thấy ta thay đổi à? Rõ ràng kiếp trước ta không như thế."  

"Thôi đi, đừng mấy chuyện kiếp trước kiếp này nữa. Anh cảnh cáo em, hãy an phận một chút. Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, đang trong quá trình xét duyệt chức danh. Em đừng chuyện nữa!"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...