"Hiện giờ con đang trong giai đoạn xét duyệt để thăng chức. Nếu ly hôn vào lúc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của con. Chẳng lẽ hai người muốn con mãi không ngóc đầu lên sao?"
Thì ra, đây mới là lý do kiếp trước và kiếp này ta không chịu ly hôn với tôi, cứ kéo dài cuộc hôn nhân này mãi!
Nghe , Cố Dĩnh khóc lóc: "Vậy định kéo dài cả đời với ta sao? Anh định để em và Tiểu Bảo phải sao?"
Lương Đình Sinh lạnh lùng ngắt lời: "Khóc cái gì? Tiểu Bảo bây giờ đã tàn phế rồi, em và kết hôn nhất định phải gánh vác cuộc sống của Tiểu Bảo, em có bằng lòng cả đời chăm sóc một người tàn phế không?"
Lời lẽ của Lương Đình Sinh lạnh lùng đến cực điểm, khiến Cố Dĩnh rơi vào cảnh khó xử. Cô ta không còn lên tiếng nữa.
Công bằng mà , ta chắc chắn không muốn chăm sóc một đứa trẻ tàn tật, ta thực sự rất muốn gả cho Lương Đình Sinh.
"Vậy phải sao?"
"Anh đã rồi, sẽ tiếp tục sống với Dương Gia Ngưng, để ta chăm sóc Tiểu Bảo cho em, em cứ yên tâm đi học đại học. Còn và em sẽ tranh thủ sinh thêm một đứa con khỏe mạnh."
"Đúng , cứ theo lời Đình Sinh. Con gà mái không đẻ kia trong lòng có cảm giác tội lỗi, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nó sẽ chăm sóc Tiểu Bảo tốt thôi, hai đứa mau sinh một đứa cháu khỏe mạnh cho mẹ, tốt nhất là mấy ngày tới bắt đầu luôn đi!"
Mẹ của Lương Đình Sinh vỗ tay khen ngợi, háo hức muốn ta và Cố Dĩnh nhanh chóng sinh con.
Tôi xoay người rời đi. Con người sao có thể đê tiện đến mức như chứ?
Bắt tôi chăm sóc Tiểu Bảo tàn tật thay bọn họ, để tiếp tục lỡ dở cả cuộc đời tôi. Còn bọn họ thì lén lút sinh thêm một đứa con khỏe mạnh, tận hưởng hạnh phúc của mình.
Phải rằng, tính toán của Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh thật quá hoàn hảo!
Cơ mà Lương Đình Sinh, không phải mọi chuyện đều sẽ diễn ra như mong muốn đâu. Đời này, nếu muốn giam cầm tôi, phải xem tôi có đồng ý hay không!
18
Tôi loanh quanh bên ngoài một lúc rồi mới thong thả về nhà.
Ba người kia ngồi trong phòng khách chuyện như không có chuyện gì xảy ra. Khi thấy tôi về, mẹ của Lương Đình Sinh bất ngờ lên tiếng: "Đi đâu ?"
"Ra ngoài đi dạo một chút."
"Nghe hôm nay có điểm thi đại học, đã xem chưa?"
Nghe nhắc đến điểm thi, Cố Dĩnh ngay tức thì tôi.
Tôi thản nhiên đáp: "Chắc còn hai ngày nữa."
"Thật à? Vậy đến lúc đó nhớ báo cho tôi một tiếng."
"Yên tâm, tôi sẽ không quên đâu! Chỉ là..." Tôi ngừng lại một chút rồi hỏi Cố Dĩnh: "Con trai như , đi học đại học có yên tâm không? Cô định giao thằng bé cho ai đây? Với trạng của thằng bé bây giờ, chắc không ai muốn nuôi giúp đâu nhỉ? Hay là định đưa vào trại phúc lợi?"
Một loạt câu hỏi của tôi khiến mặt Cố Dĩnh và Lương Đình Sinh biến sắc.
Hai kẻ khốn kiếp ấp úng đáp: "Chuyện của Tiểu Bảo để sau tính, còn phải xem điểm thi đại học đã."
Tôi giả vờ tốt bụng nhắc nhở: "Chuyện con cái cũng phải tính kỹ, Tiểu Bảo thế này, thân là mẹ, nhất định phải nghĩ đến tương lai cho nó."
Tôi biết Cố Dĩnh đã nghe lọt. Đừng Tiểu Bảo đã trở thành người tàn tật, kiếp trước khi thằng bé khỏe mạnh, ta còn không muốn một người mẹ có trách nhiệm, huống chi giờ đây phải chăm sóc một đứa trẻ tàn tật.
Cô ta chắc chắn sẽ không kìm mà lén lút với Lương Đình Sinh để chuẩn bị cho "kế hoạch tiếp theo".
Buổi tối như thường lệ, tôi lên giường nằm sớm. Lương Đình Sinh vào phòng tôi mấy lần, xác nhận tôi đã ngủ rồi mới rời đi.
Nghe tiếng bước chân ta xa dần, tôi mở mắt, lạnh lùng .
Khoảng một khắc sau, tôi lặng lẽ rời khỏi giường, đi ra ngoài.
Ngôi nhà bên cạnh sáng đèn, cánh cổng chỉ khép hờ.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào đi đến bên cửa sổ, bên trong vọng ra những âm thanh khó mà chấp nhận .
Tôi lạnh, xoay người đi đến góc sân, bốc một nắm củi khô, lấy diêm ra châm lửa.
Chẳng mấy chốc, khói đen bốc lên cuồn cuộn. Tôi lớn tiếng hô hoán: "Cháy rồi! Mau cứu hỏa!"
Trong đêm khuya tĩnh lặng, giọng cao vút của tôi vang vọng khắp nơi.
Chẳng mấy chốc, hàng xóm xung quanh vội vã xách xô nước lao đến.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, cháy lan đến cửa sổ. Một người hàng xóm đạp mạnh cửa, mà ngay lúc đó, Lương Đình Sinh cùng Cố Dĩnh, không mảnh vải che thân, cứ như mà xuất hiện trước mắt mọi người.
19
Tôi đứng trong đám đông khuôn mặt đầy hoảng loạn xen lẫn xấu hổ của Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh.
Quần áo của cả hai đều không đủ che thân, nhếch nhác không ra hình dạng gì.
Lửa đã dập tắt, những người đến xem náo nhiệt thì không ai chịu rời đi.
Tôi chen qua đám đông, tiến lên trước, rồi tát liên tiếp vào mặt cả hai.
"Gian phu dâm phụ! Hai người lén lút ở bên nhau bao lâu rồi? Hai người tại sao lại ức h.i.ế.p người khác như ?"
Lương Đình Sinh bị tôi tát đến đỏ bừng cả mặt, trông có vẻ ngỡ ngàng, thậm chí còn cố gắng giải thích với tôi: "Gia Ngưng, không phải như em nghĩ đâu, thật sự không phải như !"
Bạn thấy sao?