Sống Lại Vả Mặt [...] – Chương 9

Hương Hương hoảng hốt lắc đầu. Chúng tôi lại tiếp tục “giải thích” giúp ta.

“Giang tổng, ngài thấy Hương Hương lắc đầu rồi kìa, lắc đầu tức là không muốn! Cô ta không cần viện phí của ngài đâu.”

“Hương Hương, em thật với bọn mình, có phải cậu muốn về nhà không?”

Hương Hương chưa kịp phản ứng, chỉ lắc đầu lia lịa. Chúng tôi tiếp tục đẩy mạnh thế.

“Giang tổng, Hương Hương lại lắc đầu rồi, xem ra ấy không muốn ở lại bệnh viện, mà muốn về nhà!”

“Dù cho ba ấy đang bệnh nặng, mẹ ấy chỉ là một lao công, còn em trai ấy đang cãi vã với vì tiền sính lễ, từ trước đến nay Hương Hương vẫn là một tốt!”

“Cô ấy chưa bao giờ chê bai gia đình mình, ấy luôn dùng phẩm chất cao thượng của mình để chiếu sáng gia đình, dù có khốn khó thế nào cũng chưa từng ngửa tay xin ngài một xu, ấy không hề hám tiền chút nào. Giang tổng, tôi nghĩ ngài không nên khó ấy nữa.”

Hương Hương cuối cùng đã hiểu ra, gấp gáp gật đầu, muốn phủ nhận lời chúng tôi.

Chúng tôi lại chỉ vào Hương Hương, người đang gật đầu như điên, rồi : “Giang tổng, ngài thấy không, Hương Hương rất đồng với những gì chúng tôi !”

Giang Dã cắn chặt môi. Khuôn mặt tuấn tú của ta hiện rõ sự bối rối.

“Có phải em chỉ chấp nhận sự tốt bụng của khi trở nên tay trắng không?”

Hương Hương lúc này không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa.

Đôi mắt của ta chúng tôi đầy căm hận.

Chúng tôi thở dài : “Từ trước đến nay bọn tôi cũng luôn khuyên Hương Hương rằng đừng từ chối lòng tốt của Giang tổng, và cũng đừng từ chối tiền của ấy. Nhưng Hương Hương luôn rằng ấy không muốn bị coi thường, những đồng tiền đó không phải do Giang tổng tự kiếm , mà là của tập đoàn Giang thị. Cô ấy còn nếu Giang tổng có thể tự tìm việc , tự lao kiếm tiền, ấy sẽ chấp nhận.”

Mắt Giang Dã đỏ hoe: “Vậy nếu tôi từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn Giang thị, em có chấp nhận không?”

“Anh sẽ đi thêm, sẽ lao kiếm tiền, sẽ kiếm đủ tiền trả viện phí cho em, chưa?

“Hương Hương… tin em coi tiền như cỏ rác, tin rồi, thực sự tin rồi! Anh em, Hương Hương!”

Hương Hương có lẽ cũng cạn lời. Cô ta trừng mắt chằm chằm một lúc lâu, không thể phản ứng gì.

Lớp trưởng đứng một bên, cũng ngơ ngác, chắc chẳng hiểu nổi chúng tôi đang diễn trò gì.

Tóm lại, nhờ một màn “biểu diễn” của chúng tôi mà Giang Dã và Hương Hương cuối cùng đã ôm nhau đầy cảm.

Giang Dã rằng sẽ không ghét bỏ việc Hương Hương bị sảy thai và bị người ta sỉ nhục.

Anh ta còn rằng rất kiên quyết muốn cùng Hương Hương sống một cuộc đời bình thường.

Cuối cùng, ta khẳng định rằng và Hương Hương nhất định sẽ hạnh phúc cả đời.

Ba chúng tôi, kể cả lớp trưởng, cũng cùng chúc phúc cho họ.

Chỉ có Hương Hương, không thể , không thể cử , còn phải chịu đựng cái ôm đầy bạo lực của Giang Dã, khiến vết thương đau đớn và khuôn mặt trở nên méo mó.

Cho đến khi chúng tôi cùng lớp trưởng rời khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài cửa phòng, em trai của Giang Dã là Giang Nguyên, cùng nhiều người trong gia đình Giang cũng đã có mặt.

Cả nhà họ Giang đều cau mày, trong ánh mắt đầy vẻ khó chịu và ghê tởm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...