Sống Lại Vả Mặt [...] – Chương 8

Chúng tôi đến văn phòng của giáo. Khi tới bệnh viện, lớp trưởng đã có mặt.

Lớp trưởng mang theo hoa quả và hoa tươi.

Ba chúng tôi thì tay không đến, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Hương Hương toàn thân bị băng bó kín mít, nằm bất trên giường.

Chỉ lộ ra đôi mắt, trông tội nghiệp và vô tội. Giang Dã ngồi bên giường ta, mắt hơi đỏ, đầy vẻ đau xót.

Thấy chúng tôi đến, ánh mắt Hương Hương lập tức biến đổi, từ mềm mỏng chuyển sang giận dữ.

Giang Dã là người lên tiếng trước: “Tối qua, Hương Hương đi quán bar các cậu có biết không?”

Lớp trưởng thở dài và lắc đầu.

Chúng tôi ba đứa cũng thở dài, đồng loạt đáp: “Tụi em cứ nghĩ Hương Hương đến nhà rồi. Dù sao ấy cũng đang mang thai, bọn em nghĩ có lẽ hai người đang chuẩn bị cho đám cưới nên không để ý.

“Trường giục đóng học phí gắt lắm, trường có chính sách cho vay học phí. Không hiểu sao Hương Hương không hồ sơ vay mà lại đi thêm ở quán bar.”

Trình Trình thở dài . Giang Dã hít sâu một hơi, khuôn mặt đau đớn hơn.

“Vì khoản vay trợ cấp học phí của trường là từ tập đoàn Giang thị, ấy không muốn tiêu tiền của tôi… Cô ấy luôn như , thà tự ép mình vào đường cùng cũng không muốn nhận sự giúp đỡ từ tôi. Cô ấy muốn chứng minh rằng ấy tôi vì con người tôi, chứ không phải vì tiền của tôi. Làm sao ấy lại có thể thuần khiết và tốt bụng đến thế chứ…”

Quả thật, cách suy nghĩ của những người như Giang Dã luôn thật khác thường. Cũng không uổng công chúng tôi tốn công thiết kế lời để có ngày sử dụng như thế này.

Tống Tống giữ vẻ bình tĩnh: “Vậy chẳng trách ấy lại vội vàng đóng học phí đến thế, hóa ra là vì không muốn nợ tiền của Giang tổng… Dù sao trường cũng là do tập đoàn Giang thị đầu tư mà.”

Nghe xong, Giang Dã khép mắt lại. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt .

Vẻ mặt tràn đầy cảm như , không đi diễn viên thì thật đáng tiếc…

Hương Hương cũng rơi nước mắt. Không biết là vì cảm trước chính mình, hay vì cuối cùng phẩm chất không màng tiền tài của ta đã Giang Dã công nhận.

“Vậy Giang tổng, ngài đã đóng viện phí cho Hương Hương rồi đúng không? Có lẽ ấy… cũng không muốn nhận đâu nhỉ…”

“Giang tổng, ngài xem, Hương Hương khóc rồi kìa, có khi nào ấy đang giận không?”

“Có lẽ ấy giận vì ngài lại tiêu tiền cho ấy nữa đấy…”

Hương Hương ngừng lại, đôi mắt mở to. Nước mắt chảy ròng ròng.

Chúng tôi tiếp tục không ngừng.

“Giang tổng, tôi thấy ngài nên ngừng trả viện phí cho Hương Hương đi.”

“Nếu không ấy sẽ hận ngài cả đời mất.”

“Trên đời này, điều mà ấy không muốn mắc nợ nhất chính là ngài.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...