Sống Lại Vả Mặt [...] – Chương 5

“Các em ở phòng 505, mỗi lần kiểm tra ký túc xá đều thiếu một người! Lần này là đi thư viện, hay đi phòng máy rồi?”

Chúng tôi ba đứa ngoan ngoãn đứng trước mặt giáo viên, tỏ ra rất biết điều.

“Thưa , Hương Hương không đi thư viện cũng chẳng ở phòng máy, có lẽ ta đang ở cùng trai.”

Giáo viên nhíu mày.

Tôi lập tức đỡ lời cho Trình Trình: “Trình Trình đừng bậy, Hương Hương đi ra ngoài cũng không cho chúng em biết đi đâu, bọn em cũng không rõ liệu ta có đi đến nhà Giang Dã không.”

Nghe đến tên Giang Dã, giáo viên càng nhíu mày sâu hơn.

Giáo viên quen biết Giang Dã.

Em họ của chính là vị hôn thê của Giang Dã.

Khi biết trai em họ mình lăng nhăng với khác, sao ta có thể không đề phòng?

Lúc này, Tống Tống chen vào: “Ban ngày ấy mượn tiền bọn em mà không , bây giờ lại đến kỳ đóng học phí, có khi ấy đi vay tiền Giang Dã cũng nên. Nhà Giang Dã nghe khá giàu có. Mặc dù bây giờ ký túc xá đã đóng cửa rồi, cũng đã là mười một giờ đêm…”

“Nhưng Hương Hương cũng chưa hẳn là qua đêm không về, có khi lát nữa ấy quay lại. Trình Trình, đừng bậy nữa, ảnh hưởng đến danh tiếng con không tốt đâu.”

Trình Trình bĩu môi: “Không phải lần đầu ấy qua đêm không về. Mỗi lần đều trang điểm lộng lẫy đi ra ngoài, có bao giờ thấy quay lại đâu… Nói không chừng bây giờ đã mang th-ai rồi.”

Cô giáo trợn mắt. Tôi và Tống Tống cũng giả vờ tỏ ra bất ngờ, lấy tay bịt miệng.

Tôi ngăn lại: “Trình Trình, đừng lung tung. Nếu Hương Hương thật sự mang th-ai thì chắc ấy đã nghỉ học để kết hôn và sinh con rồi, Giang Dã ấy như mà.”

Tống Tống suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Thật ra cũng không thể trước , hình như Hương Hương đã hai, ba tháng không có kinh nguyệt rồi. Có lúc còn thấy ấy nôn mửa trong nhà vệ sinh… Rất giống triệu chứng mang th-ai.”

Tôi cố hỏi lại: “Cậu biết cả chuyện ấy có kinh hay không à?”

Tống Tống nhún vai: “Thì chẳng phải vì ấy không mua băng vệ sinh, mỗi lần đều dùng của tớ. Nhưng hai tháng nay ấy không mượn nữa… Dù mượn rồi cũng không trả lại.”

Chúng tôi cứ như đang buôn chuyện, đem hết những chuyện đáng và không đáng kể cho giáo nghe.

Cô giáo nghe xong, mặt đen kịt như mây mù.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...