Cô ta không thể tin nổi mà chúng tôi, có lẽ không hiểu nổi tại sao những người cùng phòng từng thương cảm cho ta nay lại trở nên lạnh lùng đến .
“Các cậu biết rõ mình Giang Dã, mình không muốn vì tiền mà bị ấy coi thường, sao các cậu có thể…”
Nói đến đây, nước mắt ta lại sắp tuôn ra. Chúng tôi đứng trên cao xuống ta.
“Không muốn bị Giang Dã coi thường thì không vay tiền ta, lại sẵn sàng để bọn tôi coi thường và đến vay tiền bọn tôi, cậu thật sự thấy không sao à!”
“Tốt thôi, đúng như ý cậu muốn, giờ bọn tôi thực sự rất coi thường cậu.”
“Vừa nghèo vừa thích màu, còn muốn diễn vai tiểu bạch liên không màng tiền bạc trước mặt Giang Dã! Cũng phải xem cậu có bản lĩnh hay không.”
Hương Hương tức đến nghiến chặt răng, hoàn toàn khác với vẻ yếu đuối ban nãy.
Cô ta hận chúng tôi rồi. “Không muốn cho vay thì thôi, sao các cậu lại mình như !”
Chúng tôi lạnh. “Ngủ miễn phí với thiếu gia, cậu muốn bọn tôi cậu thế nào?”
“Biết rõ người ta có vợ chưa cưới, còn mặt dày bám lấy tiểu tam.”
“Bị Giang Dã lợi dụng mà không biết, nghèo đến mức nồi cơm cũng không có mà vẫn nghĩ đến việc đẹp để lấy lòng thiếu gia, còn muốn đòi hỏi trong sáng… ghê tởm không?”
Những lời này ra, coi như đã cắt đứt mọi mối quan hệ. Hương Hương trừng mắt chúng tôi, tức đến mức cả người run lên.
Nhưng ta chẳng thể phản bác gì. Bởi vì chúng tôi chỉ sự thật.
“Từ nay đừng dùng thẻ nước của tôi để tắm nữa, tôi không có khả năng cho cậu mượn! Ngày nào cũng mượn mượn mượn, mà có bao giờ trả lại?”
“Với lại, lần sau chúng tôi đi ăn thì cậu đừng theo nữa. Mỗi lần ăn không no xong lại còn phải chia cho cậu, phiền phức quá!”
“Tiền nước và điện tháng này, cậu cũng phải đóng vào đấy. Đâu thể vì cậu nghèo mà cứ dùng chùa của chúng tôi hoài. Bọn tôi đâu phải mẹ cậu!”
Cô ta bị chúng tôi mắng đến mặt tái xanh, môi cũng trở nên nhợt nhạt. Cô ta chẳng thể câu nào, chỉ trợn trừng mắt chúng tôi.
Chúng tôi cũng chẳng để tâm đến ta nữa, bảo ta đi đâu mát mẻ thì ở đó.
Bạn thấy sao?