Sống Lại Vả Mặt [...] – Chương 11

Ban đầu, chúng tôi vừa là ông chủ, vừa là nhân viên. Khi dự án phát triển lớn hơn, số lượng nhân viên của công ty cũng vượt quá năm mươi người.

Một năm sau, dự án bắt đầu có kết quả đáng kể.

Chúng tôi mỗi người có văn phòng riêng, và văn phòng cũng chuyển đến nơi gần trụ sở chính.

Tập đoàn Giang thị đã dồn hết nguồn lực và lưu lượng vào dự án này.

Chúng tôi thậm chí còn hoàn thành dự án trước một năm so với dự kiến, triển khai nó trên diện rộng.

Vào đêm trước ngày công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, chúng tôi ngồi ở quán ăn vỉa hè trước cổng trường, vừa ăn thịt nướng, vừa uống bia.

Chúng tôi vừa vừa về mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

“Phục vụ, cho thêm một thùng bia, với thêm vài xiên nữa!”

Thùng bia mang tới.

Người phục vụ lấy giấy bút ra hỏi: “Còn cần thêm gì nữa không?”

Nghe giọng quen thuộc, tôi khẽ nhíu mày, sang.

Không ngờ lại là Giang Dã.

Anh ta béo ra, chiếc áo phông rộng thùng thình trông thật lôi thôi. Râu ria không cạo, tóc cũng không cắt, cả người toát lên vẻ tiều tụy.

Tống Tống và Trình Trình cũng ý đến, cả hai đều sửng sốt.

“Sao ? Các cậu muốn gọi thêm món không?”

Có lẽ Giang Dã không nhận ra chúng tôi, ánh mắt ta vô hồn.

Tống Tống là người phản ứng đầu tiên: “Cho ba mươi cái chân gà, ba mươi cái nầm bò, tạm thế đã, nếu cần sẽ gọi thêm sau.”

Giang Dã ghi xong đơn rồi đi về phía bếp.

Khi bà chủ mang chân gà và nầm bò lên, chúng tôi không kiềm tò mò hỏi: “Bà chủ ơi, người phục vụ này tên gì ? Trông giống tụi cháu quá.”

Bà chủ tươi đáp: “À, cậu ta tên là Giang Dã. Để tôi gọi cậu ta qua, có khi đúng là của mấy đứa thật, để các cậu ôn lại chuyện cũ…”

Chúng tôi vội lắc đầu, tìm cách hỏi thăm hình của Giang Dã.

Bà chủ : “Trước đây cậu ấy hình như là con nhà giàu, sau này vì mà từ bỏ tranh giành tài sản, bị gia đình từ mặt. Cậu ấy cũng chẳng có tài cán gì, đầu tư mở quán ăn nhỏ không biết nấu ăn, hai tháng sau thì quán đóng cửa. Cậu ấy từng đi ở công trường, chịu không nổi cực khổ, rồi lại đi tiếp viên ở quán bar. Ở đó lương cao, lại hay bị các bà chị giàu có quấy rầy, cậu ấy không muốn ghen tuông nên cũng nghỉ luôn.”

Trình Trình hỏi: “Bạn cậu ấy là người thế nào?”

Bà chủ liếc Giang Dã, rồi hạ giọng nhỏ: “Là người tàn tật, toàn thân liệt, miệng cũng không , mặt thì bị hủy hoại. Chỉ có mỗi cậu trai này là thật lòng thương ấy, thậm chí còn cầu hôn ấy nữa. Bố mẹ biết có người dám cầu hôn con mình, liền đòi một trăm triệu tiền sính lễ. Cậu này thật thà, đã gom đủ tiền để đưa.”

Tôi ngạc nhiên: “Một trăm triệu sính lễ, chắc cậu ấy kiếm không dễ nhỉ…”

Bà chủ tặc lưỡi: “Không chỉ không dễ đâu, toàn là vay nặng lãi đấy. Một trăm triệu ấy đưa cho bố mẹ , để em trai ta cưới vợ. Giờ cậu ấy phải trả hết lương hàng tháng để trả tiền lãi vay nặng lãi… Cuộc sống khổ sở đến mức không có nổi chỗ ở.”

“Không có chỗ ở nào cả, bọn thấy cậu ta tội nghiệp nên mới dựng tạm cho một cái lán. Mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng, gió thổi mưa dột… cũng chỉ có thể giúp thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...