Nghĩ đến kiếp trước, lòng tôi lại dâng trào cảm , bờ vai khẽ run lên.
Chu Tấn Nhiên dường như cảm nhận sự kỳ lạ của tôi, ấy do dự khi gọi tên tôi: "Ôn Kiều”
Đó là một giọng điệu rất bình thường, tôi lại nghe thấy một sự dịu dàng mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây.
- “Hửm.” Tôi hoàn hồn trở lại.
- Thang máy mở rồi.
Tôi gật đầu và ngay lập tức bước vào thang máy.
- Cẩn thận! Tôi không ý cửa thang máy đang đóng lại, Chu Tấn Nhiên bước lên trước đưa tay giúp tôi chặn lại.
"wow ~" Ai đó bên cạnh tôi thốt lên một cách cường điệu.
Tôi ngã vào vòng tay của ấy, cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Bàn tay của vẫn đặt trên cánh cửa, ấy đang nghiêng người về phía tôi, đôi lông mày hơi nhíu lại, mũi cao thẳng và đôi môi đỏ hồng.
Tôi không khỏi cảm thán, sao có thể có người mỗi ngày đều chơi bóng ngoài trời, dầm mưa dãi nắng mà da thịt lại non nớt như ? Tôi lên đến sảnh ở tầng trên cùng với những suy nghĩ bay bổng như thế đấy.
Những học sinh đến sớm bật nhạc chói tai, khi thấy khuôn mặt lạnh tanh của Chu Tấn Nhiên, tất cả đều im lặng vặn nhỏ âm lượng.
Thật ra, tôi không nghĩ Chu Tấn Nhiên đang khó chịu, ấy chỉ trông đáng sợ khi không có biểu cảm gì thôi.
- “Kiều Kiều, lại đây”. Thẩm Đường ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên cạnh.
Cố Tiên cũng thẳng vào tôi. Trước đây, chỉ cần ta tôi, tôi nhất định sẽ đi về phía ta .Nhưng bây giờ không phải là quá khứ.
Tôi sẽ ngồi ở nơi nào mà Chu Tấn Nhiên và đàn em của ấy ngồi.Hai đàn em của lại quá lên.
- Hôm nay là ngày gì zậy, nữ thần lại ngồi cùng chúng ta!
- Mấy đứa đằng kia sẽ ghen tị với chúng ta đấy, ch-ếc tiệt!
Chu Tấn Nhiên khóe miệng giật một cái, cố nén vỗ một cái vào đầu đàn em: "Có con ở đây, đừng chửi bậy."
Tôi đột nhiên cảm thấy cúng tôi cứ ngồi thành từng nhóm như cũng tốt, sau đó Thẩm Đường nháy mắt với tôi nhiều lần tôi giả vờ như không thấy.
Cuối cùng, ta không thể chịu đựng nữa mà lên tiếng.
- Kiều Kiều, không phải cậu tối nay có chuyện muốn với Cố Tiên sao?
Giọng của ấy cao đến quãng tám, thu hút những học sinh khác sang.
- Kiều Kiều, đừng để phải tiếc nuối, đêm nay cậu có thể với Cố Tiên việc mà cậu đã giấu trong lòng nhiều năm, vừa vặn, mình cũng tò mò muốn biết.
Một lượng thông tin nổ ra.
Các học xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tôi mỉm gật đầu:
- Đúng , tối nay mình có chuyện muốn trước mặt các cùng lớp.
Tôi đã thấy ánh mắt cực kỳ phấn khích và ghen tị của Thẩm Đường.
- Kiều Kiều, mau cho mình biết đi.
Cô ta không thể kìm nén nữa, giọng ta run lên vì phấn khích.
Còn Cố Tiên lạnh lùng tôi, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét.
Trong không khí tĩnh lặng, tôi đứng dậy, đi đến trước mặt Chu Tấn Nhiên và to:
- Chu Tấn Nhiên, em thích đã lâu, trai của em đi!
Mọi người xôn xao.
Không khí dường như vừa bị hạ xuống đến nhiệt độ cực thấp xong lại lập tức trở nên sôi sục.
“Ch-ếc tiệt!!!” Đàn em của Chu Tấn Nhiên kinh ngạc đi tới và lay người .
Chàng trai như bị hóa đá tại chỗ.
Một vệt đỏ nhanh chóng lan từ tai xuống khuôn mặt trông cực kỳ nhợt nhạt của ấy.
Anh ấy tôi chằm chằm, yết hầu của chuyển , và có một tia sáng vụt qua trong đôi mắt của ấy.
“Em nghiêm túc chứ?” Anh khàn giọng .
- Đương nhiên rồi ạ.
Tôi .
- “Cái gì?” Thẩm Đường hét lên, ta không quan tâm đến việc giả ngây thơ của mình nữa mà lao đến chỗ tôi;
- Kiều Kiều, sao cậu có thể tỏ với Chu Tấn Nhiên ? Cậu không phải muốn tỏ với Cố Tiên sao?
“Cố Tiên?” Thấy ánh mắt Chu Tấn Nhiên mờ mịt, tôi quay đầu lại, thấy Cố Tiên cũng từ trên ghế sô pha đứng lên, sắc mặt cực kỳ u ám.
Tôi khúc khích và : "Tại sao tôi phải tỏ với ta? Anh ta hoàn toàn không phải mẫu người tôi thích."
- Ôn Kiều...
Tôi chưa từng thấy Cố Tiên có bộ dạng như bao giờ.
Choáng váng, bàng hoàng, đau đớn, không thể tin nổi...
Nhiều cảm phức tạp khác nhau lóe lên từng cái một, và ta bước tới gần chỗ tôi đang đứng. thấy "học sinh hư" nổi tiếng khắp trường này cũng khá dễ thương.
Bạn thấy sao?