Chu Tấn Nhiên dừng lại và sang. Đáy mắt đen kịt, có những vệt máu mỏng từ từ chảy lên nhãn cầu.
“Kiều Kiều, đợi chút, mua trà sữa socola cho em."
Anh ấy nghiêm túc với tôi: " Đằng kia có bảo vệ. Em chỉ cần ngồi đây và đợi . Em không phép đi đâu nghe không? Anh sẽ quay lại ngay khi mua xong."
Tôi cảm thấy Chu Tấn Nhiên rời đi không lâu, tôi đã thấy người mà tôi ghét nhất.
Cố Tiên, trên người bình thường mặc áo sơ mi trắng hoặc xanh nhạt, tối nay lại mặc quần áo đen.
Anh ta vẫn đứng cách đó vài bước, tôi không lời nào.
Nhưng tôi đã hứa với Chu Tấn Nhiên sẽ ngồi đây đợi ấy, và tôi sẽ không dễ dàng rời đi.
Tôi ngồi ở một góc khác và bắt chéo chân một cách tùy tiện.
Theo lời của Cố Tiên: "Tôi hoàn toàn không thể thích một cư xử ngang ngược và tỏ ra sắc sảo."
Thật nực , tôi đã từng mua rất nhiều váy xanh vì Cố Tiên thích mặc áo sơ mi xanh nhạt.
Đinh Lạc Yến, người thích Chu Tấn Nhiên vì mà buộc tóc lên rồi lại xõa tóc xuống.
Chu Tấn Nhiên vì tôi mà đã biến mình trở thành một học sinh ngoan.
Bây giờ, Cố Tiên vì tôi mà lại mặc màu đen mà ta ghét nhất trước đây.
Ai cũng vì người mình thích mà thay đổi bản thân, lại không biết rằng, bản thân là một sự tồn tại vỡ mọi cục diện.
Luôn có một người sẽ vỡ mọi dự đoán và kỳ vọng của , có thể người đó không đẹp khoảnh khắc người ấy xuất hiện, trong lòng sẽ có một tiếng rằng đó chính là người ấy.
"Ôn Kiều, chúng ta không thể trở về như trước đây sao?" Cố Tiên đột nhiên .
Trước đây?
Có phải là quá khứ không có Thẩm Đường?
Tôi nhớ khi tôi học cấp hai và cấp ba, Cố Tiên luôn chở tôi đến trường bằng xe đạp. Anh ta rất ít, và tôi là người huyên thuyên suốt cả quãng đường, và ta đang lắng nghe, ta không hề nhúc nhích khi tôi điều gì đó buồn , có lẽ chỉ có gió mới biết lúc đó ta có hay không.
Bởi vì tôi luôn săn đón ở trường, ta rằng ta ghét cảm giác bị bàn tán khi đi cùng tôi, vì ta đã hẹn gặp tôi, tôi rằng không phép thể hiện rằng tôi biết ta trong khuôn viên trường.
Và sau khi có Thẩm Đường.......
Khi tôi và Thẩm Đường đợi ta , ta đến chỉ với một cốc trà sữa.
Là vị dâu tây, Thẩm Đường thích nhất là uống trà sữa dâu tây.
Nhưng ta quên mất, tôi cũng thích uống trà sữa, và tôi thích nhất là vị socola.
"Cố Tiên, cậu cảm thấy thế nào?" Tôi nghiêm túc , "Cùng tôi trở về như trước, có cần thiết không? Cậu là người mà Thẩm Đường thích, trong mắt ta chỉ có cậu, ta—"
"Cô ấy đang giả vờ, có thể thấy điều đó." Cố Tiên cuối cùng cũng thừa nhận.
Tôi không thể không chế nhạo thành tiếng.
"Thật thú vị khi để ta hành hạ tôi, phải không?"
Cố Tiên ánh mắt hơi : "Ôn Kiều, chính là muốn khắc chế sự sắc sảo của em, em quá chói mắt, luôn cảm thấy em vĩnh viễn sẽ không ở bên cạnh , ... Thực sự xin lỗi."
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe Cố Tiên xin lỗi ai đó.
Đáng tiếc, lời xin lỗi này đến quá muộn và chẳng còn ý nghĩa gì cả.
“Tôi nghĩ chúng ta đã hết chuyện để rồi.”
Có người thấy hoa hồng sẽ cảm kích, có người lại lo lắng gai của nó sẽ mình đau nên chọn cách cho nó khô héo bằng mọi cách.
Một người ích kỷ như không xứng đáng tôi tha thứ.
Đột nhiên, một bóng người lo lắng chạy lên phía tôi.
Đinh Lạc Yến sắc mặt tái nhợt, lo lắng đến mức nước mắt đều sắp trào ra.
"Không xong rồi, Ôn Kiều, Chu Tấn Nhiên đánh nhau với người khác, mà đối phương uống rượu quá nhiều, mau đi báo cảnh sát đi!"ó gì đó không ổn, tôi vẫn đồng ý.
Khi chúng tôi đến hiện trường, tôi thấy trong đống đổ nát có những vết máu mờ nhạt, có nhiều người nằm hỗn loạn trên mặt đất, thấy thế trái tim tôi như muốn vỡ ra.
- Đều sẽ ổn thôi.
Giọng tôi trầm xuống, tôi chưa bao giờ bình tĩnh đến như .
Cố Tiên và Đinh Lạc Yến bị vẻ mặt của tôi cho hoảng sợ, ta khăng khăng muốn đi về phía trước, Đinh Lạc Yến đã ngăn ta lại.
"Ôn Kiều, cậu đi đi, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho bọn mình, cảnh sát cùng cứu thương sẽ tới ngay."
Tôi gật đầu. Tôi biết rằng Chu Tấn Nhiên chỉ muốn gặp tôi vào lúc này.
Bạn thấy sao?