Trong đại điện vang lên tiếng chúc phúc. Đến lúc này, mọi chuyện tựa như là ván đã đóng thuyền, chẳng còn gì để thay đổi. Nếu lúc này Diệp Liễu bước tới bên cạnh Thẩm Giai, và hắn giống như hai người chúng ta, nắm lấy tay tiểu nương mà tạ Hoàng Thượng đã ban hôn, mọi chuyện sẽ xong xuôi tốt đẹp.
Dù sao thì kiếp trước, chẳng phải hắn cũng đã dùng kiệu lớn tám người khiêng mà cưới nương nhà người ta về chính thê sao?
Nhưng Thẩm Giai giống như uống nhầm thuốc, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào, chỉ đứng bất tại chỗ. Ánh mắt u ám chăm chăm vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay ta của Nguỵ Tịch. Trên mặt hắn hiện lên vẻ mất mát vô cùng kỳ quái.
Đến tận khi Diệp Liễu nhỏ giọng khẽ gọi tên hắn, đưa tay muốn nắm lấy tay áo hắn, hắn mới chợt như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhưng không ngờ, ở ngay trước mặt Hoàng Đế và tất cả mọi người, hắn lạnh lùng hất tay nàng ta ra, không để nàng ta chạm vào tay áo. Còn chán ghét buông một câu.
“Buồn nôn.”
Tất cả mọi người đều biết, lời này của hắn là nhắm vào Diệp Liễu.
Nhưng nhân duyên của Thẩm Giai và Diệp Liễu là do Hoàng Đế chỉ định. Lời này của hắn, chẳng phải như một cái tát, giáng thẳng vào mặt của Hoàng thất sao?
Hoàng Đế cho dù tính khí có tốt hay có coi trọng tài hoa của hắn đến đâu, lúc này cũng không thể tiếp tục bao dung cho hắn tiếp nữa.
“Hỗn xược!” Hoàng Đế vung tay ném ly trà trong tay xuống, lớn giọng quát: “Thẩm Giai, ánh mắt ngươi hung ác tàn nhẫn, lời kiêu ngạo phạm thượng như , lẽ nào là đang có dã tâm sao?”
Có mấy đại thần nội các vội tới, nhỏ gì đó với Hoàng Đế. Ông ta khẽ gật đầu, lại suy nghĩ một chút, sau đó lạnh lùng .
“Tên Thẩm Giai này tâm tư quá sâu, lòng dạ khó lường, không thích hợp quan.”
“Sau khi cân nhắc, nên trục xuất khỏi Kinh Thành, đưa về hướng Lĩnh Nam, từ nay về sau không phép đặt chân vào Kinh nữa.”
Bạn thấy sao?