Hoàng Đế lớn, ngồi thẳng sống lưng. Có vẻ như bây giờ, cuối cùng đã đến phần khiến ông ấy hứng thú nhất.
“Trẫm đã từng , nếu hạ chỉ ban hôn cho Trạng Nguyên lang, thì….” Ông ấy rung đùi đắc ý, đưa tay ra, cố chậm chạp không ngay để khiến người khác tò mò suy đoán.
“Nếu đã , Trẫm bèn ban thánh chỉ, tứ hôn cho Nguỵ Tịch và Lâm Phù Ninh, Thẩm Giai cùng Diệp Liễu.”
“Giai đại hoan hỉ!”
Thật đúng là giai đại hoan hỉ!
Lão Hoàng Đế đúng là một người tốt.
Ta vui mừng đến mức suýt chút đã nhảy lên, vẫn gắng gượng kìm nén vì nhớ đến những lễ nghi mà nhũ mẫu đã dạy, ngoan ngoãn quỳ xuống khấu tạ hoàng ân của lão Hoàng Đế.
Nhưng câu “tạ chủ long ân” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng ta, một thanh âm đã vang lên phía trên.
“Thần cho rằng như không thích đáng.”
“Thánh Thượng từng sẽ ban chiếu chỉ hôn cho Trạng Nguyên lang và Lâm nương, tại sao giờ đây lại khác?” Thẩm Giai quỳ trên đất, cúi đầu hành lễ.
Giọng của hắn trầm thấp u ám, từng câu từng chữ thốt ra như đang ép buộc lão Hoàng Đế phải nhớ lại lời mình từng .
Trong đại điện ngay lập tức im lặng như tờ, không một ai dám mở miệng chuyện.
Mà Thẩm Giai, lúc này trông hắn giống hệt kiếp trước khi lệnh cho hạ nhân bỏ mặc lão Hoàng Đế đang bệnh nặng một mình cho đến ch-ếc, bản thân thì trở thành Nhiếp Chính Vương thâu tóm hết mọi binh quyền trong tay.
Tính cách và phong thái này, sợ rằng đối với những chuyện đã trải qua, sớm đã khắc sâu vào xương cốt, cho dù có muốn che giấu cũng vô cùng khó.
Hắn từng đứng trên vạn người, thân phận cao quý khó ai sánh bằng, thuyết nhất bất nhị. Tuỳ tiện hạ lệnh một câu là có thể thay đổi vận mệnh của cả ngàn người ở một nơi nào đó.
Một Thẩm Giai như , cho dù trọng sinh trở về, sao có thể bắt hắn quen với việc bị hoàng thất mà kiếp trước hắn chán ghét, khinh thường điều khiển, bỡn cợt?
Bạn thấy sao?