Theo tiếng xe ngựa ầm ầm vang lên, ta đưa vào trong cung.
Ta gặp công công hầu cạnh Hoàng Đế, ông ấy dẫn ta đi đến Thiên điện, còn mở miệng an ủi ta.
“Lâm nương không cần quá căng thẳng.”
“Đây là do Thánh thượng đã nghe về chuyện ồn ào của các vị trong những ngày qua, cảm thấy vô cùng thú vị.”
“Cho nên đợi kết quả của thi đình công bố, sẽ ngay lập tức hạ chiếu tứ hôn.”
Thiên Tử trên vạn người, cho nên muốn gì liền đó, nào cần để ý người khác thế nào.
Chỉ có ta là vô cùng sốt ruột, không nhịn cứ đi đi lại lại.
Lần này người cùng ta tiến cung là nhũ mẫu. Bà ấy biết rõ trong lòng ta nghĩ gì, cho nên cũng vô cùng lo lắng sốt ruột.
Hai người chúng ta cứ đứng ngoài cửa điện như , chờ từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn. Cuối cùng cũng chờ tới lúc công công rời đi rồi trở lại.
Ông ấy thong thả bước tới, vung cây phất trần trong tay rồi mỉm .
“Lâm nương, đã có kết quả của kỳ thi đình rồi.”
“Mời đi theo lão nô.”
Ta hít một hơi sâu, đi theo ông ấy. Lại bất ngờ gặp một người cũng khá quen thuộc ở ngoài cửa điện.
Trông thấy ta, sống lưng nàng ta đột nhiên cứng đờ, ánh mắt không tự nhiên liếc sang hướng khác. Trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng phức tạp, vừa hoảng hốt lại vừa khinh bỉ.
Diệp Liễu!
Sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên ta trực tiếp chạm mặt nàng ta.
Thật không ngờ, Hoàng Đế mà lại đưa cả nàng ta vào cung.
Vẻ mặt đó, trái lại cũng chẳng có gì thay đổi so với kiếp trước.
Chột dạ và nhát gan.
Giống như sợ người khác sẽ cướp mất đồ của mình .
Bạn thấy sao?