Lực trên tay Thẩm Giai càng ngày càng mạnh, thậm chí giọng điệu cũng trở nên cực kỳ giận dữ.
Nhưng ta chỉ cảm thấy thật nực .
“Liên quan gì đến ngươi?” Ta đẩy tay hắn ra, khinh thường liếc hắn.
“Phu quân? Phu nhân kết tóc mà ngươi danh chính ngôn thuận đàng hoàng hỏi cưới không phải là Diệp Liễu, tiểu thanh mai ở quận Nam của ngươi sao? Từ bao giờ lại biến thành ta rồi?”
Hắn ta không đáp lời, tựa như bị ta chặn họng, trong nháy mắt thần sắc lộ rõ vẻ ngẩn ngơ.
Đúng.
Ta chỉ là một món đồ chơi, một nữ nhi của thương nhân. Không hề xứng với Trạng Nguyên lang Thẩm Giai người đời ca ngợi là tài năng xuất chúng đứng đầu.
Những chuyện này….
Chẳng phải đều là hắn tự sao?
Cho đến giờ khắc này, hai người chúng ta mới mặt đối mặt, cởi bỏ đi lớp mặt nạ với nhau.
Ta không ngại dùng giọng điệu cay nghiệt chán ghét để chuyện với hắn, ánh mắt của hắn tối sầm, tĩnh lặng. Giống như một con rắn dài, lặng lẽ rình rập trong đêm khuya.
“Thẩm Giai.”
“Ta chúc ngươi cùng tiểu thanh mai của mình bách niên giai lão, suốt đời bên nhau.”
Như , cũng sẽ không hoạ cho người khác.
Ta liếc hắn bằng ánh mắt tràn ngập vẻ chán ghét, giọng lộ rõ vẻ chế nhạo, trào phúng. Sau đó lập tức xoay người rời đi.
Nhưng không ngờ người phía sau đột nhiên túm lấy ta giữ lại. Thanh âm của hắn có chút khàn khàn: “Đời trước, là Thẩm Giai ta có lỗi với nàng.”
“Kiếp này, chúng ta bỏ qua hết đi, lại từ đầu nhé, có không?”
Bạn thấy sao?