“Lâm Phù Ninh, đến lượt ngươi rồi.”
“Ngươi xem, ai là người sẽ đỗ Tam giáp trong kì thi lần này?”
Nói là Tam giáp, thực ra điều mà mọi người quan tâm chỉ là ai sẽ đỗ Trạng Nguyên mà thôi.
Trong Vĩnh Xuân Các, trà lâu nổi tiếng nhất trong kinh thành, thậm chí còn là một nơi giành riêng cho những việc kiểu này, cho phép những kẻ nhiều chuyện đổ xô đến đặt cược.
Không chỉ .
Nơi đây còn có một tấm bảng lớn. Bên trên là tên họ của những người tham dự kỳ thi, bên dưới là ghi những người có khả năng đỗ Trạng Nguyên nhất.
Từng người từng người một, từ trên xuống dưới, thuận theo lòng người mà xếp hạng.
Tỷ muội tốt Khương Chi đẩy đẩy cánh tay ta.
“Phù Ninh, ngươi gì mà ngây người ra ?”, Nàng ta khẽ nhoài người ghé sát bên tai ta:
“Ta và ông chủ trà lâu có quan hệ rất tốt, ông ta Thẩm Giai, người đến từ quận Nam tuy rằng rất nghèo, ngay cả tiền lữ quán cũng không có, có vẻ là người ăn có hiểu biết, không chừng trong tương lai lại việc lớn.”
Nàng ta dùng tay chỉ về một hướng.
“Đó, chính là người đó.”
Hôm nay chính là ngày mà Vĩnh Xuân Các đăng bảng danh sách những thư sinh dự đoán là có khả năng đỗ đạt.
Cơ hồ toàn bộ những người tham gia dự thi đều đến đây.
Đến để xem, rốt cuộc bản thân có vị trí như thế nào trong lòng những quan binh trong Kinh Thành này.
Gần như ngay từ cái đầu tiên, ta đã trông thấy Thẩm Giai.
Hắn ta đứng trước đám đông, trên người mặc một chiếc trường sam màu lam có phần cũ kĩ.
Nhưng hắn rất cao, mặt như nạm ngọc, cho dù chỉ đứng yên một chỗ vẫn toát ra phong thái khác hẳn những kẻ tầm thường xung quanh.
Ngay lúc này, hắn hơi nghiêng đầu xung quanh, như thể đang tìm kiếm người nào đó.
Chẳng qua, thế thì có liên quan gì đến ta?
Bạn thấy sao?