Sống Lại Vả Lật [...] – Chương 9

Chương Hoành thấy tôi, lập tức gọi: "Tiểu Ngữ, mấy ngày không gặp, sao em không chào hỏi gì ?"

Tôi quay lại : "Anh là ai?"

Chương Hoành ngạc nhiên một lúc, sau đó tự tin đến gần tôi, :

"Anh biết rồi. Tiểu Ngữ, chắc em thấy chuyện với khác nên ghen đúng không. Đáng quá."

Ọe......

May mắn sáng đến giờ tôi chưa ăn gì, nếu không chắc tôi ói ra hết quá.

Tôi lùi lại hai bước, nhíu mày, trong mắt đầy vẻ chán ghét.

Nhìn kỹ lại thì kiếp trước ta cũng béo như .

Nhưng lúc đó tôi một lòng với ta trong vỏ bọc ân nhân cứu mạng.

Cho nên tôi mới có thể chịu đựng .

Bây giờ ước gì tôi có thể ném ta xuống ao để loại bỏ lớp mỡ đấy đi.

Tôi chưa kịp hết cơn buồn nôn thì Giang Lạc Dao lại xen vào.

"Hạ Ngữ, cậu đừng hiểu lầm, tôi và Chương Hoành không có quan hệ gì với nhau cả. Chúng tôi chỉ gặp nhau, chuyện vài câu thôi. Nghe cậu và ấy là thanh mai trúc mã, tôi hâm mộ cậu thật đấy. Ước gì tôi cũng có trúc mã như thế..."

Giang Lạc Dao , ánh mắt tràn đầy khao khát.

Tôi : "Cậu hay thật đấy, cậu thích quần áo của tôi, giờ đến trúc mã của tôi, cậu cũng muốn nữa. Cậu còn muốn thứ gì nữa, để tôi đưa nốt cho cậu nào?"

Giang Lạc Dao lập tức bày ra vẻ mặt yếu ớt, giọng run rẩy:

"Xin lỗi Hạ Ngữ, ý tôi không phải như , tôi chỉ là hâm mộ cậu thôi..."

Chương Hoành thấy , liền đưa tay kéo Giang Lạc Dao bảo vệ ở sau lưng, giống như hộ hoa sứ giả.

"Tiểu Ngữ, đã với em rồi, và em ấy không có quan hệ gì cả, em đừng nhắm vào em ấy. Hai em đều là cùng lớp, em không thể chuyện đoàng hoàng với em ấy à?"

Giang Lạc Dao trốn ở sau lưng Chương Hoành tôi, khóe môi nở nụ đắc ý.

Tôi không những không tức giận mà còn cảm thấy có chút mong đợi.

Cặp đôi tiện nam tra nữ này nếu biết bản chất thật của nhau, thì sẽ là cảnh tượng tuyệt vời như thế nào nhỉ?

"Ồ, xin lỗi, gặp người tôi mới tiếng người, còn gặp quỷ tôi mới chuyện không đoàng hoàng như đấy. Giống như hai người, người không ra người, quỷ không giống quỷ, thật khó chuyện."

"Tiểu Ngữ, sao em có thể như thế..." Chương Hoành có chút sửng sốt, vươn tay kéo tôi.

Tôi hất tay ta ra, khinh thường : "Hơn nữa, tôi không có hứng thú đối với . Xin đừng quá tự luyến, nên khiêm tốn vào."

Nói xong, tôi đi ngang qua họ, không khí lập tức trở nên trong lành.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...