Ngày hôm sau.
Vừa ra khỏi ký túc xá, tôi thấy một bóng lưng quen thuộc.
Hotboy Chương Hoành, có thể coi là nửa thanh mai trúc mã của tôi.
Mấy năm trước tôi suýt bị bắt cóc, ấy cờ đi ngang qua và cứu tôi.
Nhìn vào ân này mà mấy năm qua, gia đình tôi đã giúp đỡ gia đình ấy không ít.
Công ty của bố ấy đang trên bờ vực sản, gia đình tôi bơm vốn vào.
Mẹ ấy cờ bạc nợ một số tiền rất lớn, gia đình tôi giúp trả hết nợ.
Cách đây mấy năm, ấy có đánh nhau với người khác, cũng là gia đình tôi ra mặt giảng hòa.
"..."
Tất cả những điều này đều vì ơn cứu mạng của Chương Hoành.
Kiếp trước tôi đúng là bị mỡ lợn che mắt.
Dù biết ta là một tên cặn bã, ăn mềm không ăn cứng, tôi vẫn hết lòng quan tâm ta.
Mãi cho tới khi ch-ếc, tôi mới phát hiện ra, lần tôi suýt bị bắt cóc là do gia đình Chương Hoành cố ý sắp đặt!
Chỉ vì muốn trèo lên cành cao là gia đình tôi, để dọn dẹp cục diện rắc rối của nhà ta!
Đi lên phía trước, tôi thấy Giang Lạc Dao đang chuyện cùng Chương Hoành.
Khuôn mặt ta tràn đầy nụ , giống như thiếu nữ đang hoài xuân .
"...Vâng, em thêm ở căng tin trường. Gia đình em khó khăn nên em chỉ có thể vừa học vừa . Bình thường cũng rất mệt mỏi, như em cũng cảm thấy thỏa mãn rồi. Em tin là cứ việc chăm chỉ như , em sẽ ngày càng tốt hơn."
Lời của Giang Lạc Dao tràn đầy quyết tâm, ai nghe cũng phải khen ta là một ngoan.
Ánh mắt Chương Hoành tỏ ra đau lòng, hiển nhiên đã bị cảm .
Tôi đi ngang qua họ như thể không có chuyện gì xảy ra.
Bạn thấy sao?