Sau khi mẹ tôi thu thập đầy đủ bằng chứng, bà đã gọi cảnh sát. Cảnh sát đã tiến hành bắt giữ bố mẹ của Chương Hoành ngay hôm đó.
Nếu không phải tôi chơi chưa đủ, Chương Hoành gì có khả năng nhảy nhót ở trước mặt tôi.
Vẻ mặt Chương Hoành liên tục thay đổi, tôi không có hứng thú tiếp tục xem diễn nữa.
Trực tiếp để vệ sĩ ném ta ra ngoài.
Khi chúng tôi gặp lại, là ở trường học.
Anh ta đứng ở tầng dưới ký túc xá nữ, không nhúc nhích như thể bị hóa đá.
"Anh Chương Hoành..."
Giang Lạc Dao đi trước mặt tôi, thấy Chương Hoành vội mừng rỡ lại gần chào hỏi.
Giây tiếp theo, ta bị đẩy ra, nụ chợt cứng đờ trên khóe môi.
Chương Hoành đi thẳng về phía tôi, đôi mắt đỏ ngầu, tóm lấy vai tôi.
"Tiểu Ngữ, em... em giúp với!"
Các cùng lớp đi ngang qua liếc tò mò.
Giang Lạc Dao không dám tin quay đầu lại, trong mắt tràn đầy nước mắt cùng oán giận.
Tôi hất tay ta ra, không nhịn : "Giúp ? Giúp tiếp tục lừa gạt tôi? Anh lừa gạt tôi nhiều năm như , còn chưa thấy đủ hả?"
Tôi bỏ lại những lời này rồi đi vòng qua ta để rời đi.
Nhưng đột nhiên ta nắm lấy cổ tay tôi, trông như người sắp chết, cầu xin:
"Tiểu Ngữ, dù em có tin hay không, cũng chưa bao giờ lừa em. Anh không biết bố mẹ đã những chuyện kia! Nhìn vào cảm của chúng ta bao năm qua, ơn giúp đi!"
Bàn tay Chương Hoàng ra sức nắm chặt khiến tôi bị đau.
Tôi giơ tay còn lại lên tát ta.
Lúc này mới rút cổ tay khỏi bị nắm.
"Nghĩ về cảm của chúng ta bao năm qua, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm!"
Giang Lạc Dao vẫn không biết chuyện gì xảy ra với thanh niên hào phóng trả tiền cho ta.
Lúc này ta vội vàng đỡ lấy cánh tay Chương Hoành, trong mắt tràn đầy đau lòng.
"Anh Chương Hoành, không sao chứ?"
Rồi ta tôi, trách móc:
"Hạ Ngữ, sao cậu có thể tùy tiện đánh người chứ? Có phải là vì tôi đã khiến cậu hiểu lầm gì không?
Tôi......"
"Cút!" Giang Lạc Dao còn chưa kịp trà xanh, thì lại bị Chương Hoành đẩy ra.
Lần này ta trực tiếp ngã xuống đất, không thể tin Chương Hoành.
Bạn thấy sao?