Sau khi ta cố gắng gọi cho tôi không , ta liền đến thẳng nhà tôi.
"Hạ Ngữ, mở cửa cho !"
Cách một cánh cửa, trông ta như một con ch-ó điên sủa điên cuồng.
Khi tôi mở cửa, ta đột nhiên không dám to tiếng nữa.
"Tiểu Ngữ, em... sao em không nghe điện thoại của ?"
Tôi lạnh lùng ta không trả lời.
Anh ta lúng túng xê dịch thân thể một chút rồi tiếp:
"Mới vừa rồi qua điện thoại là do đang gấp quá, lẽ ra không nên chuyện với em bằng giọng điệu đấy. Nhưng thật sự là đang cần tiền gấp. Nói gì thì , em chuyển tiền cho trước đi."
Tôi không nhịn .
Từ khi cái vỏ bọc "ân nhân" của ta bị đạp đổ, mọi điều ta và đều gộp lại trong hai từ "Quá đáng".
"Anh vội vàng tiêu tiền cho Dao Dao của mình à?" Tôi khoanh tay giễu cợt.
Anh ngạc nhiên một lúc rồi ngừng giả vờ.
"Tiểu Ngữ, đã với em rồi, và em ấy không có gì cả. Anh chỉ cảm thấy em ấy đáng thương nên mới mua đồ cho em ấy. Em có thể ngừng ghen tị với em ấy không?"
Trong giây lát, tôi ngẫm nghĩ về chính mình.
Tôi đã cái quái gì mà khiến ta lại có cái suy nghĩ hiểu lầm tai này.
Sau một giây tự kiểm điểm kết thúc.
Tôi ổn.
Chẳng qua là do ta ngu ngốc mà thôi.
"Ghen tị? Ghen tị ta nhạy cảm và tự ti, chuyện như "trà xanh"? Hay là ghen tị đến xin ăn, chỉ thích mềm không thích cứng?"
Cuối cùng, trên mặt Chương Hoành lộ ra vẻ xấu hổ.
Nhưng nó chỉ thoáng qua rồi biến mất.
"Hạ Ngữ, đã cứu em!"
"À, ý là vụ bắt cóc do bố mẹ lên kế hoạch vài năm trước đúng không?"
Tôi một cách bình tĩnh.
Sắc mặt Chương Hoành bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.
"E-em đang gì ..."
Tôi bình tĩnh : "Đoán xem tại sao thẻ của không dùng ?"
Bạn thấy sao?