Sống Lại Vả Lật [...] – Chương 14

An Nghiên nuốt miếng thịt gà rán, giễu cợt : "Cậu mua nhiều đồ xa xỉ như , còn mình không đủ ăn."

Giang Lạc Dao tỉnh táo lại, lựa chọn giữa việc khoe khoang và sự chăm chỉ trước đây.

"Những thứ đó là Chương Hoành tặng cho tôi, chứ không phải tôi mua. Tôi cứ tưởng hotboy trường rất lạnh lùng, không ngờ ấy lại đối xử với tôi tốt như ."

Nghe , An Nghiên cau mày tôi.

Sau đó tôi nhận tin nhắn WeChat từ ấy.

【Chương Hoành không phải đang theo đuổi cậu sao? Mục tiêu thay đổi rồi à?】

Tôi: 【Ai biết .】

An Nghiên: 【Cậu không quan tâm à?】

Tôi: 【Ừ.】

An Nghiên: 【Thật không?】

Tôi ấy, ấy cũng thẳng vào tôi.

Sau khi nhau một lúc, ấy lại tiếp tục bấm điện thoại.

【Thật ra, có một việc mình chưa dám với cậu.】

【Chương Hoành không phải thứ gì tốt!】

【Trước đây ta thêm mình trên WeChat, hay với mình toàn thứ gì kì cục không à.】

【Lúc đó mình thấy cậu khá quan tâm đến ta, nên chỉ có thể ám chỉ cho cậu.】

【Kết quả là... cậu không hiểu ám chỉ của mình!!】

【Hộc máu. jpg】

Tôi không thể nhịn .

Suy nghĩ kỹ một chút, hình như là có chuyện như .

Nhưng nếu chưa tận mắt chứng kiến, ai lại nghi ngờ "ân nhân cứu mạng" của mình chứ?

Giang Lạc Dao thấy tôi và An Nghiên phớt lờ ta hồi lâu, ta lại bắt đầu trò.

Cô ta lôi ra một bộ quần áo mới, giả vờ ngạc nhiên:

"Uầy, bộ váy này thế mà giá hơn 9.000 tệ! Sao Chương Hoành lại có thể cho tôi quần áo đắt tiền thế này nhỉ..."

Tôi và An Nghiên ăn ý phớt lờ ta, để ta một mình xấu hổ.

Nhưng đấy là dựa trên nguyên tắc ta biết xấu hổ, đằng này ta lại không biết xấu hổ, tiếp tục :

"Đúng rồi, Hạ Ngữ, bộ váy này hình như đắt hơn 1.000 tệ so với bộ váy trước của cậu nhỉ? Là cái bị Hạ Thi Lan rách..."

Tôi hít một hơi thật sâu, : "À, ý cậu là chiếc váy khiến cậu và Hạ Thi Lan tốn tiền vô ích đấy hả?

Có điều tôi muốn nhắc nhở cậu, chính cậu là người bắt Hạ Thi Lan đền tiền, cậu ấy bị bố mẹ mắng. Giờ cậu ấy đã nhiều ngày không đến trường, mà đầu cậu chỉ nhớ tới quần áo?"

Giang Lạc Dao nhất thời không nên lời, rất nhanh lý lẽ biện minh:

"Liên quan gì tới tôi? Là cậu ấy nhất quyết đưa quần áo của cậu cho tôi... Tôi đã không, cậu ấy cứ nhét vào tay tôi thì tôi ?"

Tôi: "Giờ cậu theo Chương Hoành cũng không thiếu tiền, thật ra phần của Thi Lan, cậu trả giúp cũng , như cậu ấy sẽ không bị bố mẹ mắng."

"Cậu ấy... là cậu ấy tự tay hỏng quần áo của cậu trước, sao tôi phải trả giúp... Đấy là số tiền cậu ấy phải trả, không phải tôi cũng phải trả tiền đấy còn gì?"

Giang Lạc Dao vừa dứt lời, cửa ký túc xá mở từ bên ngoài.

Sắc mặt Hạ Thi Lan không tốt, chằm chằm Giang Lạc Dao.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...