Sống Lại Vả Lật [...] – Chương 13

Vài ngày sau, tôi nhận cuộc gọi của bố khi đang ở ký túc xá.

Ông đã tìm người để điều tra chuyện xảy ra hồi đó.

Quả nhiên là Chương Hoành và bố mẹ ta sắp đặt.

Bố tôi thông minh cả đời, đây là lần đầu tiên ông đã đánh giá sai và tin nhầm người.

Cũng bởi sau khi Chương Hoành cứu, tôi đối với ta vô cùng cảm kích.

Cho nên bố mẹ tôi cũng không nghi ngờ gì cả.

"Bên này bố đã rút khoản đầu tư ra rồi, mẹ con thì đang thu thập bằng chứng để chuẩn bị khởi kiện họ."

"..."

Sau khi cúp điện thoại, cùng phòng An Nghiên đúng lúc từ bên ngoài trở về.

Cô ấy đang cầm một hộp gà rán thơm phức.

"Hạ Ngữ, ăn chung đi. Món gà rán nhà này ngon lắm."

Tôi nuốt nước miếng, nhớ đến lời dặn của huấn luyện viên tán thủ, cuối cùng tôi chỉ có thể từ chối.

"Cậu ăn đi, gần đây mình đang giảm cân."

An Nghiên lấy ra một chiếc đùi gà, cắn một miếng, trong lòng lại có chút lo lắng.

"Sắp tới mùa hè rồi, chắc mình cũng phải giảm cân một chút."

Tôi không khỏi mỉm : "Muốn giảm cân mà cậu vẫn còn ăn à?"

An Nghiên: "Hì hì, ăn no thì mới có sức để giảm cân chứ!"

Kể từ khi Hạ Thi Lan rách quần áo của tôi mấy ngày trước, sau khi bố mẹ ấy đền tiền, ấy cũng không đến trường.

Hiện tại ký túc xá chỉ có ba người: tôi, An Nghiên và Giang Lạc Dao.

Giang Lạc Dao nghe thấy chúng tôi chuyện, như muốn nhấn mạnh sự hiện diện của mình, ta đột nhiên ngắt lời:

"Thật ghen tị với các cậu còn có tâm giảm cân. Như tôi ăn còn chẳng đủ no, thì gì đến chuyện giảm cân."

Tôi liếc khuôn mặt căng bóng của ta.

"Làm sao, hôm nào cũng ở cùng một chỗ với Chương Hoành, ta không cho cậu ăn no hay sao?"

Giang Lạc Dao nhất thời ngạc nhiên.

Cô ta ở trước mặt tôi khoe khoang Chương Hoành hào phóng, đối tốt với ta như thế nào, lại còn muốn ra vẻ mình chăm chỉ, mạnh mẽ ra sao.

Thật sự coi chuyện tốt là gia đình ta hưởng hết chắc?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...