Sống Lại Vả Lật [...] – Chương 11

Giang Lạc Dao vừa thấy ta, bộ dáng lập tức thay đổi, đáng thương :

"Hạ Ngữ, xin cậu đừng mắng tôi nữa, tôi thật sự không biết phải sao."

"Anh Chương Hoành có lòng tốt nên đưa cho tôi những thứ này, tôi cũng không thể tùy tiện vứt đi."

"Không giống như cậu, cái gì cũng có, có thể tùy tiện lãng phí..."

Cô ta còn chưa xong, Chương Hoành đã xuống xe đi về phía trước, chặn trước mặt ta, tức giận tôi.

"Là chủ mua đồ cho Dao Dao, em đừng em ấy khó xử. Tức giận gì thì em cứ với ? Sao cứ luôn bắt nạt một bé như em ấy? Em lập tức xin lỗi Dao Dao đi!"

Tôi không nên lời.

Xem ra trước kia tôi cho ta nhiều mặt mũi quá.

Nên giờ ta không phân biệt đúng sai, trắng trợn chỉ trích tôi như .

Còn muốn tôi xin lỗi Giang Lạc Dao?

Hài hước thật.

"Chương Hoành, bị lừa đá vào đầu à?"

Tôi , : "Nếu chưa khỏi thì nhanh đến bệnh viện đi. Để lâu quá sẽ không có thuốc chữa".

"Tiểu Ngữ, em thật sự đã thay đổi rồi, em trước kia rõ ràng không như thế này!"

Chương Hoành thất vọng tôi, cứ như tôi đã ra chuyện gì không thể tha thứ.

Tôi lại chỉ muốn : "Đừng lo, mọi thứ xung quanh cũng sẽ sớm thay đổi thôi".

"Ý em là gì?" Chương Hoành cau mày hỏi.

Nhưng tôi không thèm để ý đến ta nữa mà bỏ đi.

Sau khi tham gia lớp tán thủ xong, tôi về nhà.

Bố mẹ tôi biết tôi sắp về nên đã chuẩn bị trước một bàn ăn những món tôi thích.

Nhai kỹ thức ăn trong miệng, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống.

Đối với bố mẹ, tôi chỉ mới vắng nhà có một tuần.

Nhưng với tôi, dường như một thế kỷ đã trôi qua.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...